21 Ngày hôm sau, Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường. Trong xe rất im lặng. Dương Cẩm Thiên ngồi ghế sau, nhìn chăm chú chiếc ghế trước mặt. Lúc xuống xe, Dương Cẩm Thiên giữ cửa xe nhìn Dương Chiêu.
22 Dương Chiêu ngủ không bao lâu thì giật mình tỉnh giấc. Khi tỉnh dậy cô phát hiện tư thế Trần Minh Sinh ôm cô khác hẳn lúc nãy. Trần Minh Sinh còn tỉnh sớm hơn Dương Chiêu, anh tựa vào đầu giường, Dương Chiêu nằm bên cạnh anh, tay Trần Minh Sinh ôm lấy bờ vai cô.
23 Trần Minh Sinh ngồi xe của Dương Chiêu, hai người chạy tới trường học là vừa đúng chín giờ. Trong sân trường chỉ còn lại học sinh tự học vào buổi tối, Dương Chiêu đi đến cổng trường giải thích một chút tình huống với bảo vệ, sau đó cùng Trần Minh Sinh đi vào sân trường.
24 Chỗ Dương Cẩm Thiên đánh nhau đúng là có camera theo dõi. Dương Chiêu hỏi cô giáo Tôn: “Chúng ta có thể đến phòng bảo vệ không?”Chu Tuệ: “Giờ là mấy giờ rồi, cô muốn chúng tôi theo cô đi đến đó làm gì?”Dương Chiêu nhìn bà ta: “Chị không muốn đi thì có thể chờ tôi ở phòng họp lúc nãy.
25 Hôm sau, lúc Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường, cậu chợt nói: “Chị, tối nay em ở lại trường học. ”Suy nghĩ đầu tiên của Dương Chiêu là thằng bé lại muốn trốn học, cô bảo: “Không được.
26 Trần Minh Sinh vẫn mặc chiếc áo thun màu đen đó, anh nhìn Dương Chiêu, nói: “Vào đi. ”Mọi người chen chúc trong phòng, Dương Chiêu vất vả lắm mới tìm được một chỗ đi vào, dừng lại bên cạnh Trần Minh Sinh.
27 Một lát sau, bên ngoài có người kêu lớn: “Anh Sinh ——! Cơm xong chưa?”Dương Chiêu lập tức đẩy Trần Minh Sinh ra, đứng sang một bên. Trần Minh Sinh khẽ cười, nhìn Dương Chiêu, “Xong rồi, dọn bàn đi.
28 Lúc Dương Chiêu lái xe trở về, Trần Minh Sinh đã lên nhà. Cửa đang mở, Dương Chiêu bước vào thì thấy Trần Minh Sinh đang dọn bàn. Anh thu khăn trải bàn lại, gấp bàn dựng sang một bên.
29 Đêm hôm đó, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ngủ rất trễ. Dương Chiêu có mang theo áo ngủ, chiếc áo ngủ tay dài liền thân. Cô thay áo, rồi nằm trên giường xem tivi với Trần Minh Sinh.
30 Trần Minh Sinh ngồi trên giường cúi đầu hút thuốc. Anh không nhìn đồng hồ cũng biết mình đã ngồi hơn một tiếng đồng hồ. Đùi phải của anh hơi khó chịu, nhưng anh không muốn đổi tư thế.
31 Dương Chiêu nhìn Trần Minh Sinh, ánh mắt của anh dường như không thể che dấu được gì đó nữa. Trần Minh Sinh vịn góc bàn tính đứng lên, nhưng Tiết Miểu đã kéo cánh tay Dương Chiêu trước.
32 Trần Minh Sinh khựng lại chừng mười giây, mới hỏi cô: “… Du lịch?”Dương Chiêu đáp: “Đúng vậy. ”Trần Minh Sinh ngơ ngác: “Đi đâu?”Dương Chiêu: “Anh muốn đi đâu?”Mọi chuyện đêm nay thay đổi quá nhanh, Trần Minh Sinh cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Dương Chiêu.
33 Dương Chiêu và Trần Minh Sinh ăn cơm xong, liền đặt vé xe. Dương Chiêu dẫn Trần Minh Sinh vào thư phòng, cô mở máy tính, Trần Minh Sinh nhìn khắp phòng.
34 Hôm trước ngày khởi hành, Dương Chiêu cùng Trần Minh Sinh đi siêu thị mua chút đồ ăn. Dương Chiêu không có thói quen ăn vặt, chỉ mua một ít trái cây và bánh mì.
35 Đi tàu đến Bắc Kinh mất gần năm tiếng, Dương Chiêu ngồi trên tàu đọc sách một lúc, cô thấy tàu rung lắc quá mạnh đành bỏ sách xuống. Trần Minh Sinh nhìn cô hỏi: “Em có muốn nghỉ thêm chút nữa không?”Dương Chiêu đáp: “Không cần đâu.
36 Cho dù là nhân viên phục vụ ở nghề nào, cũng sợ nhất là nghe thấy câu nói ‘có chuyện xảy ra’ đó. Cô nhân viên trừng mắt nhìn Dương Chiêu: “Cái gì, chuyện gì?”Dương Chiêu định lên tiếng, nhưng phía sau đã có tiếng gào thét truyền đến.
37 Dương Chiêu ở trong phòng đã nghe thấy tiếng náo động bên ngoài. Viên cảnh sát dẫn hai người ra, nói với Trần Minh Sinh và Dương Chiêu: “Tường trình xong rồi, hai người vất vả quá.
38 Trần Minh Sinh cảm nhận được sức nặng đè trên vai, như dày vò bóp nghẹt tim anh, ép anh khó chịu đến khó diễn tả được. “Hôm nay, trên tàu đã khiến em sợ phải không?” Trần Minh Sinh nhỏ giọng.
39 Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi theo đường cái, bây giờ mới hơn bảy giờ, mặt trời chưa lên cao. Bọn họ bước chậm rãi như đang tản bộ. Ngũ Đài Sơn không cao lắm, không giống những ngọn núi lấy leo trèo là chính như Thái Sơn hay Hoa Sơn.
40 Lúc Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên đến đỉnh Bồ Tát đã giữa trưa. Tuy nói đang mùa ế hàng, nhưng Dương Chiêu cảm thấy cuối thu là thời điểm tuyệt vời để đi du lịch, thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, dù không khí ẩm ướt nhưng nhiệt độ rất cao.