1 Tôi vốn là con trai út nên rất được bố mẹ, anh chị, cưng chiều đặc biệt. Thêm một điều nữa là tôi học rất giỏi. Khi còn ở Việt Nam, từ lớp một cho đến lớp bốn, tôi đều mang phần thưởng cuối năm về khoe với gia đình.
2 Từ ngày có sự hiện diện của nhỏ, anh chị tôi không còn gọi tôi là "thằng nhà quê" hay con "mọt sách" nữa. Lúc mới đến nhà tôi được vài lần, nhỏ hỏi tôi một câu rất ngây ngô: - Anh Duy nè! Tại sao chị của anh kêu anh là "con mọt sách" mà không phải là "thằng mọt sách"? Tôi gỏ đầu nhỏ liên tiếp vài cái: - Nhỏ ngu ơi là ngu! Thế nhỏ có nghe ai gọi con mọt là "thằng mọt" bao giờ chưa? Và con kiến là "thằng kiến" không? Nhỏ vội lắc đầu và nhe răng cười trừ.
3 Sau cái ngày hôm ấy, nhỏ không hề gọi điện thoại hoặc đến nhà tôi chơi như ngày xưa nữa. Một tuần, hai tuần, một tháng trôi qua, nhỏ hoàn toàn biến mất.
4 Ðêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Hể tôi nhắm mắt lại thì thấy ngay một dáng người con gái xinh đẹp đang nhảy múa trước mặt tôi. Tôi linh cảm có một chuyện gì rất không ổn.
5 Ðợi àn đêm vừa buông xuống, tôi vội vã thả bộ đến nhà nhỏ. Nhưng khi đứng trước nhà nhỏ, tôi thật sự thất vọng vô cùng, mới có 10 giờ tối mà đèn phòng khách chỉ lóe lên một ánh sáng nho nhỏ, chứng tỏ mọi người trong nhà đã ra đi chưa về hoặc đã ngủ sớm hơn thường lệ.