1 Tiêu Tinh đang ngồi trong phòng chờ ở sân bay. Bố đi làm thủ tục. Mẹ nghiêm mặt ngồi cạnh cô. Thời tiết tháng tám nắng nóng khó chịu nhưng trong phòng chờ thì lại mát lạnh.
2 Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến gần khu phố người Hoa. Tiêu Tinh thấy nhàm chán nên mở cửa xe nhìn ra ngoài, không biết vì sao, đột nhiên cô bật cườiThẩm Quân Tắc cau mày:” Cô cười cái gì thế?”Tiêu Tinh chỉ tay về phía cách đó không xa.
3 rong suốt cuộc đời, Thẩm Quân Tắc chưa bao giờ gặp cảnh tượng khó xử như thế này. Lúc này, Tiêu Tinh và Tạ Ý đang ôm nhau rất thắm thiết, nói từ chuyện tiểu học đến chuyện cấp hai, từ chuyện cấp hai đến chuyện cấp ba, khó khăn lắm mới kết thúc chủ đề thi đại học đáng ghét rồi lại tiếp tục phát triển theo hướng đại học.
4 Mặc dù Thẩm Quân Tắc có ý nghĩ kích động muốn “nhét Tiêu Tinh vào bao tải ném ra khỏi trái đất”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chiều hôm sau anh vẫn bực tức lái xe đến cửa khách sạn.
5 Đến tận lúc này, cuối cùng Thẩm Quân Tắc mới hiểu, Tiêu Tinh giống như một quả bom không hẹn giờ, chỉ một chút lơ là khẽ chạm vào là có thể khiến toàn bộ thế giới của anh đảo lộn.
6 Đúng như dự đoán, người phụ nữ ngồi trên sofa nhìn Thẩm Quân Tắc, khuôn mặt nở nụ cười sâu xa, chậm rãi nói:“Nghe nói con sắp kết hôn?”. Thẩm Quân Tắc cau mày:“Mẹ nghe nói ở đâu thế? Sao con chưa nghe nói?”.
7 Nhắc đến Kỳ Quyên, đột nhiên trong đầu Thẩm Quân Tắc hiện lên một hồi ức không mấy tốt đẹp. Cách đó không lâu, anh vừa mới về nước thì công ty con của Thẩm Thị ở bên ấy cũng vừa thành lập, phải chịu sự “đàn áp” của những công ty trong ngành là điều rất bình thường.
8 Tiêu Tinh ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc rất lâu mà không nói được câu nào. Đối với Tiêu Tinh mà nói, Kỳ Quyên luôn là “nhân vật lãnh đạo” khiến cô hết sức khâm phục, thậm chí ngưỡng mộ.
9 Trong khoảng thời gian mười mấy ngày, chuẩn bị một hôn lễ rõ ràng có chút gấp gáp. Có điều, đây không phải là chuyện Tiêu Tinh cần quan tâm. Cô chỉ cần ở trong khách sạn, chờ điện thoại của Thẩm Quân Tắc, làm một “đạo cụ” theo đúng nghĩa là được.
10 Vệ Nam đã nhận lời đến New York làm phù dâu cho Tiêu Tinh, ngày mai cô ấy sẽ đến sân bay. Buổi trưa Thẩm Quân Tắc gọi điện: “Cô bạn thân Vệ Nam của cô chiều nay sang đúng không? Có cần tôi đi đón không?”.
11 Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh về nhà mới của hai người. Căn nhà này vốn là mẹ anh mua, nhưng bà thường xuyên đi du lịch, rất ít khi về đây sống. Lần này Thẩm Quân Tắc kết hôn, dù sao thì nhà cũng không có ai ở, vì thế bà tặng cho hai người, lại còn đích thân trang trí lại.
12 Thẩm Quân Tắc vốn định ình nghỉ phép nửa tháng, kết quả tuần trăng mật đột nhiên bị hủy bỏ, thêm vào đó vấn đề vốn đầu tư của tập đoàn Đông Thành không thể chậm trễ.
13 Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc trở nên rất khó coi. Thúc thực vừa nhấc máy, Tiêu Tinh nói một câu “chồng”, điện thoại của anh suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
14 Vốn dĩ đã hẹn buổi tối về nhà Tiêu Tinh ăn cơm, lúc này tâm trạng của Tiêu Tinh không tốt, Thẩm Quân Tắc liền lấy cớ hủy bữa cơm với bố mẹ vợ, lái xe đưa Tiêu Tinh về nhà Tiêu Tinh vừa về đến nhà đã kêu đói bụng.
15 Nghe giọng nói lạnh như băng của Thẩm Quân Tắc, Tiêu Tinh biết anh lại tức giận vô cớ, người đàn ông này bình thường hờ hững lạnh lùng, lúc tức giận thật sự trông rất đáng sợ.
16 iêu Tinh cùng Ôn Bình đến cửa hàng bánh ngọt gần đó. Ôn Bình vẫn thích ăn đồ ngọt như trước đây. Tiêu Tinh còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần ông nội mua bánh ngọt cho cô là lại bị Ôn Bình ăn mất.
17 Lời nói của Thẩm Quân Tắc còn chuẩn hơn cả dự báo thời tiết, vừa nói trời mưa, anh vừa ra khỏi cửa thì bên ngoài bắt đầu sấm sét rền vang. Mùa thu ở miền nam không phải là cảnh tượng lá vàng rơi rụng thê lương như miền bắc, nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ, đập vào tầm mắt vẫn là những hàng cây thẳng tắp, được nước mưa gột rửa, cành lá tươi tốt càng trở nên xanh non mỡ màng.
18 Nghe thấy giọng nói trầm lắng của anh nói ra lời tỏ tình đơn giản và thẳng thắn như vậy, Tiêu Tinh chỉ thấy sững sờ, không nói được lời nào. Lẽ nào cô đang mộng du sao, nghe thấy Thẩm Quân Tắc nói… thích cô?Đây đúng là lời nói đùa tẻ nhạt nhất mà cô từng nghe.
19 Tiêu Tinh đã đạt được ước nguyện, thi đỗ vào học viện mỹ thuật Đại học Hoa Kiều, học thạc sĩ dưới sự hướng dẫn của Ôn Bình. Nói theo cách của Kỳ Quyên, dòng máu nóng dồn nén trong người Tiêu Tinh bao nhiêu năm nay cuối cùng đã tìm được mảnh đất để tưới tắm, suốt ngày phấn khích như một chú khỉ.
20 Năm thứ hai, Tiêu Tinh đã sử dụng photoshop thành thạo, lúc nhàn rỗi còn vẽ truyện tranh trên máy tính. Lúc mới bắt đầu chỉ là vẽ chơi, về sau thấy mình vẽ cũng được nên lấy bút danh là Tiểu Tinh Thiên, đăng trên trang web.