1 Một đêm trăng mờ gió lớn, Bạch Hạ bay qua một bức tường cao, lướt qua mấy tòa lầu, cuối cùng đạp văng hai cánh cửa chạm hoa, xông thẳng vào phòng, ra hiệu giữ yên lặng với một nam nhân đang ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn rồi khom lưng chui xuống gầm giường.
2 Khôn Thành là một thành cổ có từ ngàn năm, dân cư ở đây bình dị, khí hậu dễ chịu, một năm bốn mùa trăm hoa đua nở.
Tiêu Sơ tuy là quân hầu địa vị tôn quý, có điều y đến nơi này cốt chỉ để dưỡng bệnh, tính tình y lại khiêm tốn điềm đạm, cho nên phàm làm việc gì cũng rất kín tiếng, không muốn kinh động đến quan phủ và phiền nhiễu đến bách tính, chỉ chọn một phủ đệ thuộc quyền sở hữu của Tiêu gia rồi lặng lẽ dọn vào đó.
3 Type: KhanhVy1307
Không ngoài dự đoán của Tiêu Sơ, Doãn Lạc quả thật đã bị dọa cho mất hồn.
Thật ra,phàm là một con người bình thường,thình lình có một con vật to lớn trừng đôi mắt xanh lục,há mồm lộ hàm răng sắc nhọn,chực chờ bổ nhào về phía mình,thì cho dù là người gan to nhất đi chăng nữa,phản ứng đầu tiên chắc cũng chỉ có thể là đổ mồ hôi lạnh ròng ròng,hai chân mềm nhũn hay là vắt chân lên cổ mà chạy thôi…
Xuất thân là một tiểu thư khuê các,ngay cả nhìn thấy sâu róm nàng ta cũng có thể thất kinh hoảng sợ,biểu hiện của Doãn Lạc lúc này lại càng trầm trọng hơn,màng ta cứng người rồi ngất xỉu ngay tức khắc.
4 Type: Tít Mít
Gần đây Tứ Muội rất buồn bực, nguyên do chính bởi vì tiểu nha đầu không biết từ đâu chui ra kia. Nàng không chỉ hoành hành ngang ngược trong Tiêu phủ, mà còn cướp luôn công việc đưa thuốc cho công tử của hắn, đã vậy trong lúc công tử uống thuốc, nàng còn lấy lý do thời khắc riêng tư ngọt ngào, không muốn người khác quấy rầy, bắt hắn phải đứng cách xa khỏi phạm vi mười trượng, điều này khiến cho một ảnh vệ như hắn khó mà chịu nổi.
5 Hôm sau, vừa sáng ra Tứ Muội đã tới hầu hạ Tiêu Sơ rửa mặt dùng bữa, tuy vẫn săn sóc chu đáo như trước, nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt chữ điền cứ xị ra, đen như đáy nồi, có lẽ hắn vẫn giận chuyện tối qua Tiêu Sơ không bận tâm đến sức khỏe của mình mà lại ăn món bánh quả phỉ đó.
6 Tứ Muội đang rất lo lăng, bởi vì vừa sáng ra công tử nhà hắn đã đi ra ngoài cùng với nha đầu kia, rồi sau khi trở về, sắc mặt y lại có gì đó không ổn cho lắm, không biết có phải do cơn đau tối hôm qua vẫn chưa thuyên giảm hay không.
7 Type: HagiangSophie
Gần đây Tiêu Sơ rất đau đầu, bởi lẽ hình như sự việc đang dần phát triển theo chiều hướng mà y lo lắng, hơn nữa còn có cả những dấu hiệu cho thấy càng lúc càng khó thu dọn tàn cục.
8 Type: yenxitrum89
Chạng vạng ngày hôm sau, Hồ Tam bên Lâm phủ tới tìm Bạch Hạ, nói là Lâm Nam bệnh rồi, nhờ nàng qua xem thử.
Bạch Hạ vừa nghe, lập tức thầm mắng trong lòng một câu: “Ấu trĩ chết đi được!”
Hôm qua mới vừa đưa ra kết luận nàng thích “ma ốm”, hôm nay đã bệnh liệt giường rồi, tốc độ như thế, hiệu suất như thế…
Cho dù Bạch Hạ rất muốn đóng cửa thả Chiến Phong ra, nhưng sau cùng cũng không nói gì cả mà thành thật nhận lời.
9 Type: HagiangSophie
Câu hỏi này của Bạch Hạ không hề có được đáp án, bởi lẽ nàng vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng của Tứ Muội, giọng nói rất khẽ nhưng nghe vào ban đêm yên tĩnh có chút đáng sợ: “Công tử, đại doanh Tây Kinh phái người gửi tới mật báo khẩn cấp, đang đứng chờ ở đại sảnh”.
10 Type: DiDi
Nếu nói những lời của Lâm Nam không hề khiến trong lòng Bạch Hạ dao động một chút nào thì tất nhiên là nói dối, dù cho thế nào đi chăng nữa, lời hứa đời đời kiếp kiếp đã thốt ra khi ở tuyết động tuyệt đối là thật lòng.
11 Chuyện kể rằng ngày đó sau khi Bạch Hạ phán rằng Hồ Tam bị sói cắn, rất có thể đã mắc phải căn bệnh nan y có thời gian ủ bệnh tận hai mươi năm, sau đó vì có trái tim từ mẫu lương thiện của người hành y nên đã chỉ cho gã một con đường sống…
“Cắn người khác một miếng để bệnh lây qua người kia, thì thời gian ủ bệnh sẽ tăng gấp đôi.
12 Type: Lula
Một chiếc xe ngựa chạy nhanh trong đêm, thùng xe khá rộng rãi, được trải một lớp thảm lông mềm mại, nóc thùng xe treo một chiếc đèn nhỏ tản ra ánh sáng màu da cam.
13 Type: DandelionKyuHyun
Sau khi kết thúc cuộc thi kỵ xạ, Tiêu Sơ ở lại cùng chung vui với binh sĩ thêm ba ngày nữa, tửu lượng của y rất tốt, nên mỗi ngày dù có uống thả cửa cũng chỉ hơi ngà ngà say mà thôi.
14 Bước qua tháng giêng, tiết trời nhanh chóng ấm dần lên, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Hồ Tam từ một thị vệ thân cận bên người vương gia lưu lạc đến bước đường trở thành người trông nhà giữ cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức.
15 Tô Tử Chiêu ngồi trên ghế, Bạch Hạ đứng trước mặt hắn, hai tay buông thõng, đầu gục xuống, dáng vẻ đáng thương cứ như trẻ con mắc lỗi chờ bị trưởng bối trách phạt.
16 Type: neko tama
Bạch Hạ lại quay trở lại dáng vẻ cúi đầu nhận tội, tâm trạng không giống với ban đầu còn mang chút ý đùa nghịch. Bởi vì từ sau khi hỏi nàng câu đó, Tô Tử Chiêu liền không hé miệng nữa, chỉ nhắm mắt ngồi yên một chỗ, không hề cử động, cứ như thể đang ngồi thiền vậy.
17 Bạch Hạ vừa bước vào phòng dành cho khách đã thấy Tô Tử Chiêu đang khom lưng bày cái gì đó ở bãi đất trống trong vườn, vạt áo nhét vào đai lưng, tay áo xắn cao, nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại: “Tiểu Lục Nhi, sao muội trở lại nhanh thế? Ta còn tưởng muội ít nhất muội cũng ở lại chỗ hắn hơn một, hai canh giờ chứ”.
18 Căn thư phòng bị Tô Tử Chiêu san phẳng đến giờ căn bản vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, chỉ được dọn dẹp sơ lại đống gạch ngói vỡ nát và mấy bức tường đổ thôi.
19 Type: neko tama
Cả buổi sáng Tiêu Sơ cứ như người mất hồn, khi nhìn thấy Tiêu Mạc Dự hái hoa phượng từ trên cây phượng trong vườn xuống, y lại càng cảm thấy lạc lõng hơn.
20 Tướng ngủ của Tiêu Sơ và Bạch Hạ đều xem như khá yên ổn, không có những thói quen xấu như ngáy to, nghiến răng, lăn lộn lung tung, hay vung tay đá chân… Thế nhưng điểm khác biệt chính là từ nhỏ Bạch Hạ đã ngủ cùng một giường với Tô Tử Chiêu, sớm đã quen với việc có người nằm bên cạnh mình, đương nhiên như vậy nàng sẽ ngủ rất ngon.