1 Sinh nam tử, đặt tên là Chương.
Sinh nữ tử, đặt tên là Ngõa.
Nhiệt độ sáng sớm xuống thấp, gió lạnh thấu xương thổi qua làm mặt nước rung động, gần như thời tiết rét lạnh không độ, khiến cho nước sông càng thêm lạnh như băng, đây chính là điển hình của khí hậu phương Bắc.
2 Trên đường mang theo hai thùng quần áo đã giặt sạch về, đôi tay nhỏ đầy vết chai của nàng, không ngừng cọ xát vào thùng gỗ, nhưng nàng cũng không dám chậm trễ thời gian, chỉ có thể nhẫn lại chịu đựng từng cơn đau từ vết thương truyền đến, đến lúc này nàng gần như không chịu nổi sức nặng của hai thùng gỗ, tập tễnh đi về phía trước.
3 Ngồi bên ngoài khoang thuyền đang ở ngoài biển, nữ hài tử nhìn Hàn Băng thúc thức vẫn không nói gì.
Mấy ngày nay từ lúc đi theo hắn, Hàn Băng thúc thúc vẫn luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ít nói chuyện phiếm với nàng, ngay cả cái tên Hàn Băng này cũng là nàng nghe người khác gọi hắn, lúc đó nàng mới biết được tên của hắn là Hàn Băng.
4 " Không được, không được, thân phận của ta hèn mọn, làm sao có thể để người khác tới hầu hạ? " Ngưng Tuyết xua tay từ chối, " Chuyện gì ta cùng làm rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân.
5 Hàn Băng đứng ở mũi thuyền, nhìn biển rộng trước mắt.
Trướcnay hắn vẫn luôn bình tĩnh, nhưng biểu cảm lúc này lại có chút phức tạp.
Đã qua sáu năm, tiểu cô nương hắn mang về hiện tại đã trưởng thành, mỗi lúc hắn nhìn thấy Ngưng Tuyết càng ngày càng mỹ lệ, trong lòng có một cỗ kích thích, nghĩ muốn giữ lấy nàng vĩnh viễn.
6 Ngưng Tuyết ngoan ngoãn đưa bàn tay ra, giấy không gói được lửa, xem ra nàng không thể gạt được Hàn Băng thông minh nhanh trí.
Hắn cầm lấy bàn tay mảnh khảnh mềm mại kia, làn da mềm mại trơn mịn làm cho lòng hắn rung động, hận không thể ngay lập tức ôm nàng vào lòng, nhưng hắn vẫn không muốn làm nàng hoảng sợ, hắn bình tĩnh dò xét mạch đập trên cổ tay của nàng.
7 Edit: Cathexis (Tử Linh)
Ánh trăng sáng chiếu xuống Dạ Tịch lâu, khiến Dạ Tịch lâu như được bao phủ một màn sáng bàng bạc.
Phòng ngủ của Hàn Băng nằm ở tầng cao nhất của Dạ Tịch lâu, lúc này tất cả cửa phòng đều được đóng kín, cây nến cắm trên chân nến đặt bên cạnh giường vẫn đang tỏa sáng.
8 Thoáng chốc, Ngưng Tuyết lõa lồ không mảnh vải che thân, thân thể tươi đẹp hơi run rẩy, hai nụ hoa trên bầu ngực tuyết trắng cũng hơi run run, dáng vẻ mềm yếu nhu nhược kích thích Hàn Băng, khiến hắn gần như không thể khống chế nổi bản thân.
9 Editor: Lovenoo1510
Ngưng Tuyết thở hổn hển, yếu đuối nằm trong ngực Hàn Băng, cái đầu nhỏ không ngừng tự hỏi.
Nàng nên khóc sao? Dù sao thì Hàn Băng cũng đã cướp đi trong sạch của nàng.
10 Long Quân Vĩ cho rằng mình bị hoa mắt!
Hắn sững sờ nhìn chăm chăm vào nữ nhân đang tắm trước mắt, hôm nay hắn thực sự là gặp được tiên nữ rồi!
Nếu không phải vì hắn cảm thấy buồn bực khi ở bờ biển nhàm chán, muốn đi vòng quanh rừng hoa đào đang nở rộ này thì hắn không thể vô tình liếc thấy toàn bộ thân thể trần trụi của tiên nữ đang tắm rửa trong suối nước trong vắt này.
11 Editor: Cogau
Hàn Băng kéo tay Ngưng Tuyết, đưa nàng trở lại Dạ Tịch Lâu hắn ở.
Vừa đến Dạ Tịch Lâu, trong lòng Ngưng Tuyết bắt đầu lo lắng, không phải Hàn Băng muốn cho nàng uống thuốc sao? Tại sao lại đưa nàng tới Dạ Tịch Lâu? Chẳng lẽ Hàn Băng còn muốn cùng nàng.
12 Coi như nhiều năm trôi qua, nhưng vết thương lòng của hắn vẫn còn đang chảy máu, không muốn đối mặt với tất cả những thứ đó hắn chỉ biết ngày ngày núp ở Vô Minh Cư, lấy rượu làm bạn với cuộc sống của mình.
13 Editor: Jesse Tran
Đến bên bờ biển, Hàn Băng cứ đứng khoanh tay như vậy, nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước——
Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, không hiểu nỗi đau nhớ nhung người thân.
14 Đã sáu canh giờ kể từ lúc Ngưng Tuyết uống thuốc, cho nên bây giờ hắn có thể không cần kiêng kị mà hoan ái cùng nàng.
“Cái gì! Ở chỗ này!” Ngưng Tuyết hoa dung thất sắc, hiện tại là ban ngày ban mặt, hơn nữa còn là ở trong rừng đào không hề có gì che chắn!
“Ừ, nếu không ngươi cho rằng sẽ ở nơi nào?” Hàn Băng tà mị nói, đôi tay bắt đầu không an phận cởi xiêm y của Ngưng Tuyết, hắn muốn Ngưng Tuyết kiêu căng nói thật, hơn nữa sau này không dám gạt hắn bất cứ chuyện gì!
“Không được, ngươi không được làm ở đây, sẽ có người nhìn thấy!”
Ngưng Tuyết sông chết giữ chặt vạt áo, ương ngạnh không cho Hàn Băng cởi quần áo, mặc dù nơi này là cấm địa trên Hàn Băng đảo, nhưng nàng vẫn sợ bị người khác bắt gặp.
15 Hàn Băng vạch miệng huyệt ra, nhìn chằm chằm vách hang co rút lại, “Trời ơi, thật chặt ——” nếu như mình chôn vào thật sâu, tư vị kia nhất định là vô cùng mất hồn, hắn đè nén phái nam kích động sưng phồng.
16 Ngưng Tuyết nức nở nghẹn ngào núp ở trong chăn gấm khóc thút thít, nàng hận chết Hàn Băng rồi!
“Đáng ghét! Đáng ghét!” Ngưng Tuyết khàn giọng mắng, Hàn Băng quả thật là ghê tởm, giữa ban ngày ban mặt không những cưỡng bức nàng ở trong rừng đào, còn làm cho nàng nhục nhã đến mức phải gạt bỏ tôn nghiêm, cầu xin hắn yêu thương.
17 “Ngươi cảm thấy thân thể như thế nào?” Long Quân Vĩ đỡ Ngưng Tuyết lên trên giường, ân cần hỏi.
“Không cần ngươi lo, ta bệnh chết là việc của ta!”
Ngưng Tuyết nửa chống thân thể, đẩy Long Quân Vĩ đứng ở mép giường ra.
18 Ngưng Tuyết đã chết!
“Là ta tự tay giết chết, rốt cuộc thì ta vẫn không thể cho nàng được câu trả lời!” Hàn Băng nhìn hai bàn tay ngửa mặt lên trời hét lên: “Ta đã giết nàng.
19 “Tam hoàng tử, không xong rồi! Nhị hoàng tử đã dẫn Hàn Băng đến Di Phong lâu. ” Thị vệ canh giữ Di Phong lâu chạy nhanh đến bẩm báo với Long Quân Vĩ.
“Cái gì! Hàn Băng đã đến đây!” Long Quân Vĩ có chút kinh ngạc.
20 Editor: Quỳnh.
“Có thể chứ?” Đáy mắt Hàn Băng tràn đầy tình dục, dĩ nhiên hai tay cũng dễ dàng cởi bỏ áo của Ngưng Tuyết.
“Hàn Băng. . . ” Nàng hiểu rõ dục vọng của Hàn Băng, trong mắt chỉ có một mình hắn.