1 Mặc dù là tháng bảy, nhưng đối với một người ngâm trong nước cả ngày thì vẫn cảm thấy hơi lạnh. Ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm che mặt, khóe miệng Y Hi Nhi không nhịn được run run mấy cái.
2 Xem ra là một thiếu nữ vị thành niên, mặc dù bộ ngực trổ mã cũng không tệ lắm, nhưng đồng phục học sinh cấp ba trên người lại nói rõ số tuổi của cô, hợp với đôi mắt đen nhánh tỏa sáng và khuôn mặt nhỏ tròn, nghiễm nhiên là bộ dáng của một thiếu nữ vị thành niên.
3 "Vậy tôi có phải được nghỉ bệnh?" ánh mắt Y Hi Nhi bắt đầu tỏa sáng. Cô công tác hai năm, một ngày nghỉ phép bình thường cũng không có, trên đời này không còn người nào đáng thương bằng cô đi, địa chủ bóc lột cũng không hà khắc thế này.
4 "xuống cho tôi! Ai cho phép cô tiến vào?" thanh âm Vũ Văn Bác như băng đao rét lạnh, bắp thịt trên mặt tức giận run rẩy, trong đôi mắt tóe ra ánh lửa bén nhọn.
5 Giao xong tiền mướn phòng và tiền nghiệp vụ tiền điện nước, Y Hi Nhi nhìn 5000 đồng còn lại, âm thầm thề, đời này cô nhất định phải biến thành một người có tiền.
6 Nói xong, nhìn hiện trường, hi vọng có người đáp lại câu nói của cô, đáng tiếc yên lặng như tờ, làm cho Y Hi Nhi chột dạ. Nhất là đại ca ngồi ở giữa đó, cặp mắt làm người ta rợn cả tóc gáy, giống như muốn nhìn chằm chằm đến trên người mình xuất hiện một cái hố.
7 Nhìn người đàn ông ở dưới mông ăn ngon lành, Y Hi Nhi lúc này mới đem tảng đá trong lòng để xuống. Thật may, không cần chết. Đám người kia đến tột cùng có lai lịch như thế nào? Không khí này thật doạ người, đất thị phi không nên ở lại, tranh thủ rút lui mới là kế sách tốt nhất!Nâng lên khuôn mặt tươi cười a dua nịnh hót, thiếu chút nữa chảy nước miếng, ngọt ngào nói: "Đại ca, anh xem ông ấy ăn rất mừng, tôi có thể về chưa? Bạn tôi vẫn còn chờ, tôi ra ngoài đi tiểu quá lâu rồi, nếu còn không trở về họ sẽ báo cảnh sát, anh xem.
8 Điền bao nhiêu tiền mới thích hợp đây? Mười vạn? Không được, vậy quá tiện nghi cho cái tên cha mới nhặt được rồi. Kêu nhiều tiếng như vậy, nếu không cầm bồi thường, đoán chừng cha ruột cô chưa từng gặp mặt cũng từ địa phủ bò lên liều mạng với cô.
9 Mặc quần áo bệnh nhân, tóc dài rủ xuống vai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương tỏa ra sáng ngời, Hàn Vũ nhi buồn bực. Đời này cô còn chưa ung dung tự tại, mỗi ngày nằm trên giường xem ti vi, đến lúc có y tá tới đưa bữa ăn dinh dưỡng, ăn no lại nằm ngủ, ngủ đủ liền ăn, bị nuôi như thế, thấy thế nào cũng không giống bệnh nhân bị bạch cầu a.
10 Nhìn cô gái nhỏ đang chuẩn bị hát kinh kịch, Vũ Văn Bác bèn vịn chặt cô gái trong ngực, để cho cô thoải mái ngồi trên đùi của mình, sau đó chờ cô nói tiếp.
11 "Con ngốc này, chống đỡ cho lão nương, đừng chết đó. . . . " Cố Á Thuần bên đầu điện thoại kia hình như đánh hơi được mùi vị không đúng, khẩn trương đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
12 "Người tới, lập tức thu thập hành lý của Tây Môn Dật, về sau không cho hắn bước vào biệt thự nửa bước!"Lông mi giật giật mấy cái, Y Hi Nhi chậm rãi mở mắt.
13 Bắt A Tư mua truyện cổ tích, Vũ Văn Bác hít sâu một hơi, đem bén nhọn trong mắt biến mất, thay bằng ánh mắt nhu hòa. "Ở một quốc gia xa xôi, có một Quốc vương và Vương Hậu, bọn họ khát vọng có một đứa bé.
14 Mất hồn nhìn con kiến dọn nhà, Y Hi Nhi lẩm bẩm nói: "Trời muốn mưa đấy. "Phỉ Dung dáng dấp thô kệch mặt không thay đổi nhìn cô gái đang chổng mông không có chút hình tượng nào, lạnh lùng nói: "Tiểu thư, mời trở về phòng.
15 Kéo kéo làn váy, Y Hi Nhi cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, tỉnh dậy liền bị Vũ Văn Bác xách lên máy bay riêng, ở trên máy bay ăn xong bữa ăn sáng liền có người bắt đầu trang điểm cho cô, đợi cô ăn mặc xong hết thì máy bay riêng đã dừng trong một sân golf rất là rộng.
16 "Đúng là cha bán quân hỏa đó, chỉ cần có tiền, mặc kệ là ai thì cha cũng bán. "Khi Y Hi Nhi cảm thấy Vũ Văn Bác sẽ không nói chuyện nữa, Vũ Văn Bác lại lên tiếng.
17 Ý tứ của Vũ Văn Bác là nên xử lý người lạ như thế nào liền xử lý như thế đấy. Cái gì gọi là người lạ? Ở Hắc bang tất cả người lạ coi như là thích khách, xử lý thích khách như thế nào? Đương nhiên là tiêu diệt toàn bộ.
18 Vũ Văn Bác quay đầu, nhìn Y Hi Nhi nhỏ nhắn một cái, sờ đầu một cái, tự động loại bỏ nước mắt sắp rơi trên mặt cô, gắp một miếng cá sống đưa tới khóe miệng Y Hi Nhi.
19 "Chủ tử, tôi đã điều tra xong, Tứ Đại Trưởng Lão bang Lam cũng sớm không chịu nổi Lam Đế phách lối, một lòng muốn thay thế hắn, bất đắc dĩ mấy năm này vẫn không tìm được người ra hồn.
20 Chỉ cần tâm tình của anh tốt, thì trời sẽ trong xanh, nếu như tâm tình của anh không tốt, giống như tối hôm qua, thì thế giới của cô sẽ lâm vào địa ngục.