1 Editor: Bỉ Ngạn HoaKhi nhắc đến cái xã hội đầy cua đồng như thế này, muốn tìm một công việc, hay tìm một đại học thật tốt thì như nước nhỏ từng giọt, chuyện đó thấy thì giống như bình thường nhưng thực ra lại không dễ dàng gì.
2 Đi dạy sớm hơn dự kiến, và vì để sớm thoát khỏi ma chưởng của mẹ mình, cô đặc biệt năn nỉ đến trường học trước nửa tháng. Trải qua qua một ngày bận rộn dọn dẹp một loạt động tác như bà già và lắp đặt máy điều hoa, cô kiên quyết ở luôn hai ngày trong ký túc xá, luôn luôn ở đó.
3 Editor: Bỉ Ngạn HoaTôi và Tô Nham, biết nhau trong một cuộc giao lưu quan hệ hữu nghị ở trường đại học. Mọi chuyện diễn ra bình thường. Khi đó tôi học năm thứ hai đại học.
4 Editor: Bỉ Ngạn HoaVào giờ phút này, lòng cô đang chìm sâu vào cái hố được gọi là ký ức về những câu chuyện tình yêu thơ mộng, mang theo từng cơn gió tràn ngập sự lãng mạn.
5 Editor: Bỉ Ngạn HoaCuộc đời như một chậu máu chó. Vốn không muốn nghĩ đến sự xuất hiện của người khác, bất luận bạn có trốn như thế nào thì nơi ngã rẽ vẫn có thể tìm được nhau.
6 Editor: Bỉ Ngạn HoaThành thật mà nói, cái tên Tiếu Bạch này xem ra cũng còn là một người rất tốt. Cậu ta đi xuống lầu mua một ít nước và bịch bánh quy, còn thuận đường giúp tôi mua thêm một thùng mì ăn lièn.
7 Editor: Bỉ Ngạn HoaĐối với một người từ nhỏ đã bị hoài nghi là có khả năng bị động kinh thì đối với chuyện không ra khỏi nhà là một việc hành hạ người ta.
8 Editor: Bỉ Ngạn HoaSau khi Lôi Lôi về, bạn học Tiếu Bạch thành công trà trộn vào ký túc xá của tôi. Trên danh nghĩa là vì trấn an cô khi bị giam lỏng trong đó, thật ra thì cậu ta cũng không có tác dụng nhiều bao nhiêu.
9 Editor: Bỉ Ngạn HoaTrên cái đầu hình chim cánh cụt, bài hát "Đáng tiếc không phải là anh" đung đưa. Trong cái khung màu trắng, một dòng chữ màu xanh dương, lẳng lặng này im ở đó.
10 Editor: Bỉ Ngạn Hoa"Thật ra thì. . . . Tôi là. . . . Tới đây học nghiên cứu sinh. . . " Mộ âm thanh giống như con muỗi đang bay ong ong. Phốc. . . . Đây coi như là "Cái khó ló cái khôn" sao? Cô không thể nào thưởng thức được cái ‘trí khôn’ của chính mình.
11 Editor: Bỉ Ngạn HoaSáng sớm bị một cuộc điện thoại làm phiến khiến người nào đó không khỏi bị tổn thương. . . không khỏi bị tổng thương. Thuận tay nhấn lên bàn phím điện thoại để tắt đi cái âm thanh làm phiến đến chói tai, cũng không thèm nhìn người gọi tới mà đưa sát tai.
12 Editor: Bỉ Ngạn Hoa*Tối hôm qua cô cực kỳ không ngủđược, cả đêm đều một đống giấc mơ kỳ quái. Đầu tiên là nằm mơ thấy mình đi biễu diễn ở Đại hội âm nhạc, rồi Tiếu Bạch đột nhiên chạy lên khán đài, tay cầm một bó hoa còn chân thì quỳ xuống, nói:”Em gái cây xoài, anh thích em, đi cùng với anh nhé!" Vốn đang luống cuống còn mang theo chút thẹn thùng của một thiếu nữ, lại thấy dưới khán đài ngồi chật kín học trò của cô, với đồng nghiệp của cô đang kinh ngạc.
13 Editor: Bỉ Ngạn HoaTrên cổ lập tức có hai bàn tay. . . Cô còn chưa ra tay,. . . . Đã bị ra tay. . . . Sau khi nói chuyệ đôi lời, rốt cuộc Tiếu Bạch cũng đứng lên về lại cái bàn bên kia.
14 EDITOR: BỈ NGẠN HOANói giỡn! Ở nơi này thì người khác thường xuyên đi ra đi vào, mà lại táy máy tay chân với sinh viên của mình thì ra cái hệ thống gì đây~~Hất đôi tay cậu ta đang để trên cổ mình, cô ôm lấy cái cổ mình rồi kêu lên: "Ở nơi công cộng thì không được sờ mó lung tung.
15 EDITOR: BỈ NGẠN HOANói chính xác, mới cười đùa vui vẻ như vậy mà đã đến lễ Giáng SinhHai mươi bốn buổi sáng nay, cô đã quên tháng ngày trước đây rồi, nhưng vẫn trước sau đi chạy bộ ở một nơi.
16 EDITOR: BỈ NGẠN HOACô không thể lý giả bản thân mình trong tình huống ấy lại có thể kích thích như vậy, lại có thể chú ý đến bóng người không nhúc nhích ở cửa.
17 EDITOR: BỈ NGẠN HOAMở cửa, Tiếu Bạch đang dựa vào lan can cười toe toét nhìn cô. "Ui, về rồi à? Gioi thật!" Lại còn hướng về phía cô, giơ một ngón tay cái.
18 EDITOR: BỈ NGẠN HOALễ Giáng Sinh đi qua, đảo mắt cũng sắp đến Tết Nguyên Đán. Vì lần này mừng hoạt động ngày lễ, cả khoa âm nhạc bọn cô đều người chết ngựa ngã, dư thời gian cũng là lúc đầu óc choáng váng, một ngày 24 tiếng đồng hồ đều dành đê tập luyện.
19 EDITOR: BỈ NGẠN HOAMột khúc nhạc kết thúc, kết quả thu được là tiếng vỗ tay vang trời của khán giả bên dưới, cô không dám để mình rơi vào những suy nghĩ mông lung, vội vàng đi vào phía trong chuẩn bị thêm phần còn lại, trải qua mấy lần lên đài rồi xuống đãi, buổi biểu diễn cũng đã kết thúc.
20