1 Tập đoàn Dư Thị.
Tòa cao ốc chọc trời sừng sững ngay trung tâm thành phố H, khu vực tài chính có tiếng là tấc đất tấc vàng, ngạo nghễ nhìn xuống.
“Mọi người chú ý! Mọi người chú ý! Lập tức tập hợp tại sảnh lớn…” Lệnh triệu tập vang lên từ bộ đàm nội bộ.
2 Tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc.
Văn phòng rất lớn, nội thất được trang trí theo tông chủ đạo trắng đen, trang nhã và phóng khoáng.
Giờ phút này, căn phòng rộng lớn tràn ngập hơi thở áp bách khiến tất cả mọi người có mặt đều không dám ngẩng đầu lên…
“Anh Hàn, đều đã điều tra qua, không ai nhìn thấy đứa bé này xuất hiện thế nào, camera theo dõi cũng không quay được…”
Đứa bé như đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người vậy.
3 Việc truyền máu diễn ra rất nhanh.
Kiểm tra, rút máu.
Hộ sĩ rút ống tiêm ra, dặn dò, “Cô Niên, mới hiến máu xong thì tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi.
4 Niên Tiểu Mộ nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông, nói với theo.
Nghe vây, bước chân Dư Việt Hàn dừng một chút, bóng dáng mạnh mẽ lộ ra hơi thở chết chóc.
5 Niên Tiểu Mộ thực sự nghiêm túc chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, cô rời nhà từ sáng sớm.
Tới địa chỉ ghi trên tờ thông báo tuyển dụng, vừa xuống xe, cô lập tức ngây ra như phỗng.
6 Cặp mắt đen và sâu, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi hơi cong lên, cười như không cười.
Chiếc sơ mi trắng và quần tây đen giản dị càng tôn lên vẻ trẻ trung nhưng không thiếu quyết đoán, từng cử động của anh, dù chỉ là giơ tay nhấc chân cũng đều toát lên khí chất cao quý.
7 Niên Tiểu Mộ đứng hình, trong nháy mắt, cái loại cảm giác đối mặt với thần chết này quá mãnh liệt.
Hai chân cô nặng như chì, cô lết từng bước về phía trước, không ngừng thầm trấn an chính mình.
8 Là thật?
Quản gia bị tiếng kêu này làm ngây ngẩn, bực mình, vỗ đánh “bốp” vào đầu người nói một cái, “Học một nửa khóa học thì sao thi qua được? Cậu nói bậy bạ gì thế hả?”
Người bị đánh đầy oan ức, giơ chứng cứ điều tra ra.
9 *: giả vờ hoặc tỏ ra đáng yêu.
Hành động của cô bé khiến cho tất cả mọi người, bao gồm cả Dư Việt Hàn đều ngây ngẩn cả người.
“Tiểu Lục Lục, con nói cái gì?” Dư Việt Hàn nhíu mày, bế thân hình mũm mĩm mềm mại lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của con gái.
10 Trong phòng.
“Rầm” một tiếng, Niên Tiểu Mộ lấy tay đóng cửa lại, sau đó thả Tiểu Lục Lục trong ngực mình xuống sô pha.
Cô cẩn thận đánh giá cô nhóc trước mắt…
Mái tóc mềm mại được buộc thành một túm nhỏ sau gáy.
11 Người này, giống như chui ra từ khe đá.
Không có bất cứ dấu vết gì…
Ở thành phố H, người mà ngay cả nhà họ Dư đều không điều tra được ngoại trừ dùng tên giả thì cũng chỉ còn một khả năng khác.
12 Ngay lúc Niên Tiểu Mộ đang bối rối bày ra vẻ mặt 囧, chuẩn bị đứng lên, chấm dứt màn xấu hổ này.
Giây tiếp theo, phía trên đầu cô lại xuất hiện một cái bóng nho nhỏ.
13 Sớm biết thế, anh đã để cô ngã xuống đất rồi, có đau thì mới nhớ lâu được.
Nếu không phải thấy cô cẩn thận chăm sóc Tiểu Lục Lục như thế, cướp cả việc của người giúp việc, thì vừa rồi anh đã trực tiếp bóp chết cô rồi!
Dư Việt Hàn giơ tay bóp trán, nhớ tới nụ hôn bỗng nhiên xảy ra kia, bực bội kéo cà vạt trước ngực.
14 Phương Chân Y nói xong, không chỉ khiến quản gia mà còn khiến cả Niên Tiểu Mộ đều nhìn về phía cô ta.
Người phụ nữ này lại muốn làm cái gì?
Phương Chân Y dịu dàng cười, nhìn về phía quản gia, “Là như vậy, cách thức chăm sóc của mỗi hộ lý là khác nhau, vì để chăm sóc cô chủ nhỏ tốt hơn, tôi cần Niên Tiểu Mộ bàn giao công việc với tôi.
15 Chẳng ai nghĩ tới Dư Việt Hàn sẽ trở về lúc này.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng khách đều ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Quản gia là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lập tức ra đón, cung kính cúi người, “Cậu chủ.
16 Dư Việt Hàn xoay người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, tư thế này là chuẩn bị muốn tự mình giải quyết việc này.
Quản gia thật sự rất kinh ngạc trước hành động này của anh, nhưng cũng không dám xen vào.
17 Niên Tiểu Mộ chỉ dại ra vài giây liền lấy lại tinh thần, nhìn về phía anh, buột miệng thốt lên.
Chỉ có sáu chữ đơn giản khiến mọi người trong phòng khách đều hít một ngụm khí lạnh!
Cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
Lại dám gọi thẳng tên cậu chủ, còn dùng giọng điệu kiểu này…
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Niên Tiểu Mộ đều lộ ra vẻ đồng tình, giống như đã nhìn thấy kết cục cô bị người ta ném ra khỏi cửa biệt thự.
18 Chữa… chữa đầu óc…
Mọi người trong biệt thự nhà họ Dư trợn tròn mắt!
Đến ngay cả quản gia chưa nói xong cũng bị nghẹn quên mất lời định nói.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn cô rời đi…
Niên Tiểu Mộ đi ra khỏi biệt thự nhà họ Dư, đứng bên ngoài, quay đầu nhìn cổng lớn nguy nga lộng lẫy của ngôi biệt thự, tức giận đến nghiến răng.
19 Đêm khuya trong biệt thự nhà họ Dư, đèn đuốc sáng trưng.
Bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới, khám cho Tiểu Lục Lục.
“Cảm xúc dao động quá lớn, lại khóc lâu như vậy, hơn nữa miệng vết thương có triệu chứng nhiếm trùng nhẹ.
20 Phương Chân Y vừa mở miệng liền thấy Tiểu Lục Lục chủ động ló đầu ra khỏi ổ chăn.
Khuôn mặt đỏ bừng vì phát sốt.
Quay đầu nhìn về phía Phương Chân Y…
Tất cả mọi người vô cùng vui mừng nhìn một màn này, đến ngay cả Phương Chân Y cũng cảm thấy mình sắp thành công.