1 CHAP 1: Cậu mợ tôi háo hức chuẩn bị cho tôi một bộ đầm thật đẹp. Mặc nó vào trông tôi cứ như một nàng công chúa ý. Nếu là lúc khác chắc tôi sẽ nhảy cẫng lên vì thích thú rùi ấy chứ, còn lúc này tôi chỉ biết trách sao con mắt thẩm mỹ của mợ tôi lại tuyệt như vậy, tại sao lại chọn cho tôi một bộ cánh quyến rũ mà không phải là một cái đầm tào lao nào đó mà khi mặc vào trông tôi xấu xí nhất ấy để hắn sẽ phải khiếp khi trông thấy tôi mà từ bỏ ý định ( hix hôm nay cậu mợ dẫn tôi ra mắt nhà chồng tương lai) Xe dừng lại ở một nhà hàng pháp sang trọng.
2 CHAP 2: Cuối cùng dù không mún nhưng ngày đám cưới của tôi và hắn cũng dến (chỉ sau hôm gặp mặt vỏn vẹn có 1 tuần. Hix làm gì mà nhanh thế không biết) Tôi ngồi trong phòng trang điểm chịu trận đén mấy tiếng đồng hồ để.
3 CHẠP 3: Cả đêm mất ngủ, cái sàn gạch thì khỏi phải nói là cứng như. . . . đá rùi. Kết quả là sáng ra tôi về nhà cùng hắn trong tình trạng đầu thì lơ mơ, còn cái lưng như gãy làm đôi đến bước đi cũng khó khăn.
4 CHẠP 4: Trong phòng khách sạn. Hắn chăn êm nệm ấm ngủ " khò khò". Còn tôi màn "trần nhà" chiếu "sàn gạch" nằm co ro cố vỗ về giấc ngủ trong khi cái bụng đang thi nhau "hợp ca tranh tài".
5 Chạp 5: Nhớ đến dấu răng trên tay hắn tôi giận mình sao mà lại vậy chứ. Hóa ra lúc tối nào phải là mơ, mình đói quá nên hoa mắt mà: Trời ơi!- tôi tự cốc vào đầu mình- làm sao đây? Giờ mà ra đó thì.
6 CHẠP 6: Hả hê vì chơi hắn một vố, tôi tự mình đắc ý ngồi xuống salon cười khanh khách. - Hả! Tôi trố mắt nhìn trên bàn một mâm thức ăn còn nghi ngút khói.
7 CHẠP 7 - 8: Tâm trạng rối bời, tôi lê chân đi không định hướng. . . . . . . . . Người ta nói đúng. Yêu là khổ, yêu đơn phương lại càng khổ hơn. Hắn ghét mình, ngược đãi mình, hơn nữa hắn đã có người yêu còn mong gì hắn sẽ có tình cảm với mình chứ.
8 Dịch phần tiếng Nhật ở trên nhe OK! -Kono shōjo wa sore o motte iru! -Ni tadashī kotode wa arimasenga, mondai wa -Jūbun ni hanarete kanojo no kodomo.
9 CHẠP 10: - Về phòng. . . . . . . . . . . . . . - Này đau. . . . . . cái chân của tôi. . . . . . đau. . . . . . anh dừng lại mau. . . . . . . . tôi mặc sức la hét còn hắn thì vẫn kéo tôi đi không thương tiếc.
10 CHẠP 11: Máy bay hạ cánh. Kết thúc một chuyến du lịch mà với tôi có lẽ là một chuyến đi tồi tệ nhất. Cái chân của tôi chỉ vừa mới khỏi thôi vậy mà hắn bắt tôi phải xách cả đống đồ.
11 CHAP 12: - Khanh Khanh của bà! con mang theo cái này đi. Đà Lạt lạnh lắm con à! Bà khoác cho tôi cái áo len. Khẽ vuốt tóc tôi bà rưng rưng: - Bà thật không muốn xa con chút nào.
12 CHẠP 13: Đang là mùa nắng nhưng buổi sáng ở Đà Lạt tiết trời vẫn se se lạnh. Tôi lười dậy kéo mền quấn quanh người nướng thêm chut nữa. ( hi ở đây mình được ngủ riêng một phòng hẳn hoi rồi nhé! ) - Cốc.
13 Chap 14: Hắn nhấn ga phóng vèo đi trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Chiếc xe dần mất hút sau khúc cua quẹo tôi mới nhận ra mình ngốc hết chỗ nói. Hắn đã quên rồi thì nên mừng đi, khi không lại nhắc cho hắn nhớ, đúng là tự rước họa cho mình mà.
14 CHẠP 15: Cuối cùng sau một hồi mò mẫm hỏi thăm đường tôi cũng đến được công ty , nhưng đã quá 8h. Ai đã vào việc nấy. Haiz! Hắn còn chưa cho tôi biết là sắp xếp tôi làm ở đâu.
15 Tiếp Chạp 15: Đã gần 10h rồi mà bản báo cáo kế hoạch vẫn chưa đâu vào đâu. Tôi còn đang đau đầu thì cái máy tính chết tiệt lại bị nhiễm vi rút. Toàn bộ dữ liệu đều mất hết.
16 CHẠP 16: Còn mãi hậm hực vì hắn thì một giọng nói trong trẻo từ trong phòng vọng ra làm tôi chết lặng. - Ai vậy anh Hùng? Giọng nói ấy không lẫn vào đâu được.
17 CHẠP 17: - Cô tỉnh rồi à? Câu hỏi đột ngột của hắn làm tôi luống cuống quay người vào trong. Mặc dù ánh đèn ngủ rất mờ nhưng tôi vẫn sợ hắn thấy mình.
18 CHẠP 18: 2 ngày nằm viện, hắn chăm sóc tôi rất ân cần. Dù biết hắn làm vậy cũng chỉ vì ở đây tôi chẳng quen ai ngoài hắn, chứ chẳng phải xuất phát từ tình yêu thương gì.
19 CHẠP 19: Khác với tôi nghĩ, cái người đang đứng trước mặt tôi nhìn không đáng ghét chút nào. Trái lại còn có một nụ cười rất. . . . . dễ mến. Không khó để tôi nhận ra, dù hôm nay anh mặc đồ công sở rất lịch thiệp- khác hẳn với phong cách "bụi" mà ngày đầu tôi gặp anh.
20 CHẠP 20: Sáng hôm sau. Tôi cùng hắn đi làm. - Chiều nay chờ tôi trước công ty, tôi sẽ đưa cô về! - Hả. . . . . gì. . . . . ? Hắn làm tôi quá đỗi ngạc nhiên.