21 CHẠP 21: - Phi Khanh! Vừa tan sở, mới ra tới cổng công ty. Tôi đã thấy anh đứng đó tự lúc nào. Vẫn một nụ cười ấm áp! Vẫn là ánh mắt nhẹ nhàng đầy triều mến! Anh vẫy tay gọi tôi.
22 CHẠP 23: Hắn đứng trước cổng nhà. Vẫn dáng đứng đó, cái dáng đầy khí chất đã làm tim tôi nhiều lần lỗi nhịp. Và lần này cũng không ngoại lệ. Đôi chân tôi vô thức cứ bước về phía hắn, gần hơn.
23 CHẠP 24: - Nhã Đan ơi! Thủy ơi ! Có ngoài đó không? " Phụp" Mất điện! Mọi vật quanh tôi chỉ còn là một màu đen ngịt. Căn bệnh sợ bóng tối của tôi lại phát tác.
24 CHẠP 25: - Phi Khanh! Một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi. - Phi Khanh! Cô có sao không? Tôi ngước nhìn người đó. Là chị trưởng phòng nhân sự. - Phi Khanh! tay của cô.
25 CHẠP 26: Ngày hôm sau. Tôi lại nhận một bó hoa Tường Vi do anh gửi đến như mọi ngày. Tôi cầm tấm bưu thiếp trên tay. Nó không có những lời mời dạo phố, đi ăn tối.
26 CHẠP 27: Người tôi lại run lên , tôi nhìn sang đó, nơi hắn ngồi, hắn đang nhìn tôi, môi hắn hơi nhếch lên, là cười ư? tôi không biết bởi tôi phải đang cố nhập mấy cái bóng lập lòe của hắn lại thành một.
27 CHẠP 28: Toàn thân mỏi rã rời, tôi chẳng muốn dậy chút nào khi ánh nắng sớm đã len lỏi vào phòng. Cái cảm giác mồ hôi rin rít trên cơ thể làm tôi khó chịu, trở mình để tìm một cảm giác thoải mái hơn.
28 - Vẫn còn ngồi đó à? Hắn vừa buộc dây cái áo tắm vừa ngồi xuống cạnh tôi. - Anh có yêu tôi không?- Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn. - Cần phải nói sao. . .
29 CHẠP 29: Tôi trầm mình trong nước để "hòa tan" đi những xúc cảm trong lòng, khá lâu mới ra ngoài. Vắng Tanh: Hắn lại đi đâu rồi. Hôm nay là chủ nhật, chắc lại đi hẹn hò với cô ta rồi.
30 CHẠP 30: - Phi Khanh! Em làm sao vậy? Là anh! Anh lay nhẹ bờ vai tô,i ánh mắt đầy lo lắng. - Vỉnh Cường! Tại sao? Tại sao mỗi lần tôi đau khổ nhất thì người đầu tiên đến bên tôi đều là anh mà không phải là.
31 CHẠP 31: "- Con định đi thật sao?" - Dạ! Con xin lỗi. Con biết con đi thì sẽ làm cho cậu mợ khó xử. . . . . nhưng con. . . . . . "- Không ! mợ mới là người phải nói lời xin lỗi với con mới đúng.
32 CHẠP 32: Tôi ngồi xuống xích đu, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm. Đúng là trên thế gian này ta có thể hiểu được tất cả , dù là những điều khó nhất. Duy chỉ có con người là không bao giờ ta có thể hiểu được.
33 CHẠP 33: Chạp Cuối. - Cô lại định bỏ đi lần nữa sao? Tôi sững người khi trước mặt tôi - Thiên Vân vẫn mặc váy ngắn bình thường mà không phải là một cái áo cưới lộng lẫy.