1 Vốn ta tên là Lưu Ly, nhũ danh Ly Ly, mọi người gọi ta là Lưu Ly Đạo. (cái gì? Ngươi hỏi ta có thật sự là họ Lưu ? Cho ta xin đi, là ta là ta thích vậy, ta cao hứng đó, được không?)Nói về bản thân từ khi bắt đầu nghiệp “hái hoa tặc” cho tới nay vẫn thường chịu mệt nhọc, không ngại gian nan vất vả, đêm hôm khuya khoắt, leo trèo trên mái hiên trong lúc đó thường dùng mê hương, dễ mắc bệnh nghề nghiệp, thế còn bị người ta phỉ nhổ nhục mạ… Đối mặt với việc cường độ cao như vậy, vẫn đảm nhiệm tốt công tác, ta chấp nhất tin tưởng vững vàng “Đi con đường của mình, kệ người khác chửi thế nào!”Gần ba năm trong nghiệp hái hoa, thu hoạch lớn nhất của ta chính là danh tiếng, từ Nam thành đến cả Bắc Thần vương triều, phàm nhắc tới 3 chữ Lưu Ly Đạo này, có thể nói không ai không biết, nổi tiếng từng một lần hung hãn, dám cưỡng bức cả Bắc Thần trấn quốc tướng quân Nhiếp Kiềm.
2 Ừ, nói đến hôm nay ta đang ở dược phòng của Lưu Ly tiên cảnh nghiên cứu phát minh ra phương pháp phối chế thuốc mới, Bạch Hoa Hoa sứ giả truyền tin của Hoa Mạt Ly đến giẫm lên làm phá hủy hoa hồ điệp của ta, ba lượng bạc đó, trên sổ ghi chép hạ bút ghi lại, mới vừa viết xong, hắn lại phá hư cửa sổ hồng cử mộc.
3 Không dám phát sinh ra tiếng động, ta nhẹ nhàng đem hàng hóa qua hướng khác, may là ánh mắt của ta quen nếp mai phục ngày đêm, nên trời tối cũng không chịu ảnh hưởng gì.
4 Ta tiếc nuối đem hàng giao cho Hoa Mạt Ly, trong lòng phiền muộn khó tiêu. Trở lại Lưu Ly tiên cảnh, đem vật trong ngực lấy ra, đập vào mắt là năm vạn lượng ngân phiếu cùng một khối thiết bài màu đen trên đó có khắc ba chữ “Thính ma lệnh.
5 Ah ha ha… ta chậm rãi đến gần bóng người mảnh khảnh ấy, xem đi, không thể trách ta được, binh mã đại nguyên soái lại xinh đẹp còn hơn nữ nhân như thế này, thật là không có thiên lý?????Niếp đại tướng quân thật là khéo ah ! Ta trơ mặt ra bước đến gần hắn nói không ngại mai khai nhị độ đâu.
6 “Ừ, là ngươi. ” Mang theo nụ cười kinh điển của hái hoa tặc,trèo đến bên cạnh hắc y nam, ánh mắt hắn sắc bén, vô cùng sắc bén, càng ngày càng sắc bén: “ngươi… ngươi muốn làm gì?”“A, ha ha.
7 Đầu tiên, ngươi phải biết rằng, thật ra hái hoa có độ khó khăn hơn xa sát thủ, nguyên nhân lớn nhất là mấy bằng hữu sát thủ luôn xấu hổ khi gặp ta. (mọi người: — —, là do bị ngươi chọc ghẹo đó ?? )Nguyên do cũng là hái hoa so với sát thủ càng yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp cùng giác ngộ cao.
8 Bên trong tâm tư bay loạn, hắn một tay xoa bóp đầu lão tử , bá đạo nói: “Dùng miệng. ”Nhẹ nhàng ngậm vào vật cực nóng ấy, lão tử thật hận ngứa răng, nhưng mà một tay hắn vẫn luôn ấn vào sau lưng ta, ta thật sợ hãi hắn mà dùng lực mạnh hơn thì …Mạnh mẽ đem cự vật nhét vào miệng lão tử, thằng nhãi này còn không quên phân phó nói: “Động đầu lưỡi.
9 Sự thực chứng minh, dân không đấu với quan, những lời này thật sự là rất có đạo lý. Lúc lão tử phải mang nón vải sa đen hành tẩu trên đường cái, đột nhiên nghĩ như vậy.
10 Đang suy nghĩ thì nghe roẹt một tiếng,lão tử hắc tuyến đầy mặt, con bà nó, ngươi không thể nhã nhặn một chút sao, áo ngoài của lão tử đây giá thị trường là mười hai lượng a.
11 Nửa đêm đang lúc say ngủ, cảm giác có người đem lão tử từ trên giường kéo lên. Mở nửa con mắt, thấy ngay một hán tử cường tráng, kéo tay lão tử vứt trên mặt đất, may mà lão tử phản ứng nhanh, kịp thời đứng vững.
12 Két một tiếng, cửa bị đẩy ra: “Công tử, ngươi sao lai ngồi dậy? Mau nằm xuống mau nằm xuống. ” Hôm qua kia kêu… kêu gì tiểu đồng lao tới đỡ lấy lão tử.
13 Một cước đá văng cửa, trong phòng ngọn nến hơi lay động một chút, ngay sau đó một tay xốc lên màn vải, bên trong quả nhiên có hai nam nhân, một nằm sấp, một nửa ngồi, hai người đều quay sang, éc… Chỉ là cái người nửa ngồi trên giường kia, sao nhìn quen mắt thế này?“Là ngươi?” Thanh âm rất lạnh, như là quang ảnh đứng ở trong viện, sau đó cảm giác như tuyết rơi vào người.
14 Vịn tường đi trở về Bất Ly Cư, lão tử không thể không cảm thán, quả nhiên đúng là ba ngày không luyện không quen tay mà… Một phen này mệt mỏi xương cốt ta.
15 “Lớn tiếng một chút, Tiểu Lăng, ta thích nghe ngươi kêu. ” Trần Thanh thanh âm thấp như quỷ mỵ, bên ngoài tôi tớ cúi thấp đầu, một khắc này, ta có thể cảm thấy nội tâm bọn họ thật khuất nhục.
16 Cùng mấy người liên quan ở trước giường mắt to trừng mắt nhỏ, lão tử rốt cục cam chịu số phận. Cầm “Vân diệp” phối thành “Phong lộ đan”, Tả Thành một phen tiếp nhận đem đi, năm viên, toàn bộ đút vào.
17 Chạng vạng, chậm rãi đi thong thả đến sảnh lớn, Lăng Đằng Vân này thật đúng là bận rộn, Trần Thanh chân trước mới vừa đi, chân sau lại có Thủy Thượng Thanh Bang gì gì đó tới bàn chuyện làm ăn.
18 Đêm, lẳng lặng nằm chờ ở nơi cư ngụ của Lăng Đằng Vân, lúc hắn trở về dĩ nhiên đã rất khuya. Trong phòng không có đèn, hắn thậm chí còn không thấy lão tử ngồi ở bên giường, đã vịn vào cửa kịch liệt ho khan.
19 Tại Lăng phủ ngẩn ngơ gần một tháng, bên ngoài phong thanh rốt cục dần dần suy yếu. Vì vậy bắt đầu tiếp tục đi loanh quanh trong quý phủ, aiz, càng xem càng phát hiện trong phủ này đồ giá trị thật sự không ít.
20 Không ngờ lại đem sự tình nháo thành một trận lớn như vầy, nguyên là hi vọng bị đưa đến công đường, tùy tiện tặng vài cái kim phật, ngọc mã các loại rồi thôi.