21 * 水晶蹄膀: tên món ăn chả biết dịch làm sao cho thuận miệng, thông cảm mình năng lực có hạn. Bạn nào thắc mắc có thể hỏi “gu gồ” ca ca. Nhưng là sau đó lão tử lại ngây dại.
22 Quay người theo bầu trời đầy bàn chén bên trong tìm Lãnh Lạc, chậc, gian phòng đầy người như thế mà bị hắn giết hơn phân nửa. Lão tử nhìn máu đầy đất, cũng đỏ hết mắt, giết chết cả đám các ngươi dám phá hư chuyện tốt của lão tử!!!!Nếu nói kỹ xảo sát nhân, lão tử xem ra, cũng là ăn đứt tên gia hỏa này.
23 Đến gần sáng, đánh thức Lãnh Lạc, phát giác người hắn rất nóng, khi đó còn tưởng rằng bên ngoài đại hỏa nên trong động nhiệt độ có hơi cao đi. Hắn một mạch đi ra trước, thật vất vả mới đến một tiểu viện, hắn phía trước đột nhiên lảo đảo, sẽ té ngã, lão tử vô ý thức thò tay đỡ, như chạm vào quả cầu lửa.
24 “Dạ Lưu Ly. Vốn là người đẹp, thế nhưng…”“Dừng lại!”“Nhìn xem tư thế ngươi ngồi hiện tại, Dạ Lưu Ly, ngươi rõ ràng đã từng học qua gia giáo rất tốt. Thứ ngươi đang thêu là “dạ tuyết ám hàn mai” đúng không? Loại tay nghề thêu này vẫn rất phổ biến trong cung.
25 Thế là cứ như vậy, lúc buổi chiều, ba chúng ta cùng mấy người ma giáo hộ pháp bao một con thuyền hoa xuất phát. Khụ, nhưng mà thuyền vừa xuất phát lão tử lại hối hận.
26 Dọc theo con đường đá nhỏ chuyển qua hành lang màu đỏ gấp khúc, ta gặp được Hoa Mạt Ly. Nàng là sư phụ ta, là người giống như ta cùng mang tiếng xấu là hái hoa tặc.
27 Bắc Thần quân quy, nữ tử không được tùy tiện đi vào quân doanh trọng địa. Một thiết tháp nam tử đen thui như than đá lăn một vòng ra cản lão tử, cao giọng gào.
28 Buổi tối, Nhiếp tướng quân tôn kính của chúng ta lại ho ra máu. Lão tử vỗ trán, hơn nửa đêm hắn cũng không lên tiếng, lấy khăn tay lau một chút, lại nằm xuống —— tiếp tục ho.
29 Nếu luận dụng binh, Bắc Thần vương triều không ai là đối thủ của Nhiếp Kiềm. Ngày đó ở trên ngọn núi, nhìn ánh tà dương vô tận, lão tử đột nhiên nghĩ, có lẽ là một lần cuối cùng ở đây.
30 Hai người tính đông tính tây, kết quả vài lần tấn công đều thất bại. Tuyên Thành Quan là chỗ hạ du sông Mã, tự cung tự cấp, lương thảo đầy đủ. Trong nhất thời muốn đánh bại, trên cơ bản không có khả năng.
31 Nguyên lai bên ngoài Tuyên thành thật sự có băng hồ. Không phải là mặt hồ kết băng, mà là khắp hồ một mảnh yên tĩnh, như một khối thủy tinh, xung quanh trai xinh gái đẹp cùng hoa dại, ai nha, nói chung là rất đẹp.
32 Bát hoàng tử đúng là trực tiếp trốn vào Tuyên Thành Quan, nếu nhứ Tuyên thành không phải là Tuyên Thành Quan, như vậy hẳn là thành trì của Tứ ca. Hoa Mạt Ly cho dù là bị Nhâm Thương Long phụ bạc, lại thế nào từ trên tường thành Tứ ca nhảy xuống??Ta đột nhiên không dám nghĩ tiếp, cho dù nàng muốn nhảy, lại trùng hợp nhảy ngay lúc đó?Ta cầm bọc đồ yên lặng ở trong lều, ta không thể đi như vậy, ta nghĩ muốn đi Tuyên Thành Quan, gặp Nhâm Thương Long.
33 Đại lễ tân hoàng đăng cơ hoãn lại, ta biết hắn bị thương không nhẹ. Triều đình quả nhiên lại phái Lãnh Lạc truy bắt ta… Tiểu thuyết này một chút hồi hộp đổi mới cũng không có.
34 “Lăng Đằng Vân ngươi xem cái chỗ màu xám kia có phải là dược quán không?”“Ta hình như không phụ trách trông coi dược quán. ”“…”Một lần nữa cầm cái siêu giúp Lãnh Lạc sắc thuốc, Lăng Đằng Vân đang đút thuốc hắn, thì ông chủ Hoắc chủ cửa hàng đồ cổ lớn nhất vùng đến cửa thăm: “Ai nha, Lăng huynh.
35 Vết thương của Lãnh Lạc phục hồi rất chậm, may mà hắn vốn trầm mặc ít lời, cũng không hành động nhiều, nếu đổi lại là Lăng Đằng Vân nằm cả tháng trên giường như thế, sợ rằng đã sớm buồn bực đến chết.
36 Lúc tỉnh lại mặt trời đã xuống hướng Tây. Trên người quấn áo lông tím Lăng Đằng Vân mua từ dưới chân núi (trời không lạnh, dùng để làm chăn đi) Lãnh Lạc lại nóng lên.
37 Da thịt tuyết sắc ánh lên dưới ánh sáng buổi chiều, người chung quanh bất động, dường như thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này. Sau đó Bát hoàng tử ý bảo, động thủ.
38 Hắn thực sự buông tha ta, làm một đế vương, việc này đây không thể nói là rất khoan dung để mô tả. Hoặc là bởi vì hắn còn cần Nhiếp Kiềm cùng Nhâm Thương Long?Nhâm Thương Long làm tổn thương lão tử rất nặng, nhưng còn không đến mức nằm trên giường không dậy nổi.
39 Ta dự định đi tái ngoại xem Bắc cực quang. Bốn người đều ngưng việc trong tay xuống, tỏ ý muốn đi theo. Ta liếc mắt một lượt: “Mang bọn ngươi có ích lợi gì?”Lăng Đằng Vân đương nhiên nói không mang theo ta ngươi có tiền đi sao?Nhâm Thương Long vung Thiên Nhân trảm lên không mang theo ta ngươi biết đường sao?Lãnh Lạc như cũ thản nhiên: “Mang theo ta tuyệt đối an toàn.