21 Là Dư Việt Hàn đuổi cô đi, người trong biệt thự nhà họ Dư lại dám mời cô trở về?
“Đúng vậy, mời cô trở về. ” Quản gia không chút suy nghĩ lặp lại, vẻ mặt tha thiết.
22 “. . . ” Mặt Dư Việt Hàn đen lại.
Không đợi anh mở miệng nói chuyện, Tiểu Lục Lục đang nằm trong lòng anh, vừa nghe thấy chị xinh đẹp không trở lại, ngay lập tức rơm rớm nước mắt.
23 “…” Chắc lúc đó đầu cô bị cửa kẹp rồi!
Niên Tiểu Mộ rất muốn nói, bây giờ cô đã hối hận rồi.
Đôi mắt của người đàn ông trước mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng là sự bình tĩnh trước khi giông tố kéo đến.
24 Biệt thự nhà họ Dư.
Xe vừa dừng lại, Niên Tiểu Mộ liền vội vàng mở cửa xuống xe, chạy nhanh vào trong.
Dọc đường vệ sĩ muốn cản cô lại, lại phát hiện Dư Việt Hàn đi theo sau cô với khuôn mặt không cảm xúc, họ im lặng nhường đường.
25 “Cậu chủ, cô chủ nhỏ đã hạ sốt rồi, tôi cũng đã kiểm tra lại vết thương trên cánh tay, chỉ cần để cô chủ ngủ một giấc thật tốt, tỉnh lại sẽ không sao.
26 Trong phòng chỉ còn lại ba người họ.
Dư Việt Hàn và Tiểu Lục Lục đã ngủ, cô cũng đã giằng co hơn nửa đêm, mi trên và mi dưới đã sớm đánh nhau rồi.
Nhưng vừa thấy người đàn ông đang nằm trên giường, cô ngay lập tức ép bản thân tỉnh táo lại.
27 c
Chắc chắn sẽ sống sót… Là ý gì?
Rốt cuộc cô là ai, trên người ẩn giấu bí mật gì?
Vô số điểm khả nghi theo lời nói mớ của cô hiện lên trong lòng anh.
28 Phương Chân Y đứng suốt một buổi sáng, hai chân đều đã tê rần.
Nhưng Dư Việt Hàn không mở miệng, cô ta cũng không dám tùy tiện quấy rầy, chỉ có thể tiếp tục chờ.
29 Phương Chân Y bắt lấy ống quần Dư Việt Hàn, khóc lóc cầu xin.
Khó khăn lắm cô ta mới vào được nhà họ Dư, cô ta không thể rời khỏi đây như vậy được…
“Nếu cô thật sự muốn chăm sóc Tiểu Lục Lục thì sẽ không màng đến việc con bé còn đang bị thương mà làm ướt hộp thuốc đó!” Dư Việt Hàn dùng sức hất người trước mặt ra, liếc qua ống quần vừa bị cô ta túm lấy, ánh mắt lộ rõ chán ghét như trên đó dính phải thứ gì bẩn vậy.
30 Dư Việt Hàn vừa mới đi đến cửa phòng ngủ, liền nghe thấy giọng nói lảm nhảm bên trong.
Giống như có người đứng ở cửa lẩm bẩm.
Dư Việt Hàn nhíu mày, nghe ra là giọng nói của Niên Tiểu Mộ, ma xui quỷ khiến tiến lên trước…
“Ra ngoài hay là không ra đây?”
“Ngộ nhỡ chạm mặt thì làm sao bây giờ?”
“Giả vờ như không có chuyện gì… Không đúng không đúng, vốn đã không có chuyện gì rồi…”
Dư Việt Hàn, “…”
Từ khi ngủ dậy đến giờ, cô vẫn rối rắm chuyện này?
Vô thức, trong đầu anh hiện ra thân hình nhỏ nhắn đứng sau cánh cửa đang cắn răng giậm chân, muốn đi ra, nhưng lại không dám.
31 Trong nhà ăn.
Lúc Niên Tiểu Mộ ôm Tiểu Lục Lục đi tới đã thấy người nào đó ngồi ở bên trong.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, thân thể của cô hơi cứng lại.
32 “Cha giỏi quá! Con yêu chị xinh đẹp nhất, vì thế hai người cũng phải yêu thương lẫn nhau đó!” Tiểu Lục Lục vui vẻ vỗ tay.
Vừa nghe thấy câu này, Niên Tiểu Mộ suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
33 Chuyện gì thế này?
Vì sao cô lại có cảm giác bản thân mình lạc vào quầy bán đồ đại hạ giá trong siêu thị như thế kia chứ?
Hơn nữa, người bị bán hạ giá lại chính là người đàn ông độc thân cấp bậc kim cương của thành phố H, cái cảm giác này thật sự là quá huyền ảo rồi!
Niên Tiểu Mộ dở khóc dở cười nhìn bà cụ trước mắt, thực sự không dám tiếp lời…
“Bà, Niên Tiểu Mộ là hộ lý của Tiểu Lục Lục, bà như vậy sẽ dọa cô ấy.
34 “Bà, là ai nói cho bà biết chuyện Tiểu Lục Lục bị tai nạn ạ?” Dư Việt Hàn thu hồi ánh mắt, môi mỏng hé mở.
Bà cụ Dư sửng sốt, vẻ mặt hiền hòa hiện lên một chút do dự.
35 “Đúng không? Cháu còn tưởng rằng thím sốt ruột muốn làm nữ chủ nhân của nhà họ Dư này nên mới cố ý kích thích bà cơ đấy. ” Dư Việt Hàn nhướng mày, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, lạnh hơn cả gió mùa đông…
Không giận tự uy.
36 Niên Tiểu Mộ đã sớm ngồi không yên.
Đầu tiên là Dư Việt Hàn gắp đồ ăn cho cô, sau đó đến bà nội anh đột nhiên lôi kéo cô nói chuyện kết hôn…
Người nhà họ Dư, hết người này xuất hiện lại tới người khác xuất hiện, cô cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.
37 Sự việc đột ngột xảy ra, không ai có thể ngờ được.
Ngay cả Niên Tiểu Mộ vẫn còn đứng ngây tại chỗ.
Đợi khi ý thức của cô quay về thì đã không còn kịp trốn đi rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bát canh hướng về phía bản thân mình.
38 “Ý của tôi là, kỹ thuật của tôi rất tốt…” Niên Tiểu Mộ lí nhí bổ sung.
Giờ cô mới hiểu, vì sao bà thím kia mới bị anh trừng cho một cái đã sợ đến bủn rủn tay chân.
39 Tiểu Lục Lục chạy vào, bàn tay nhỏ bé trắng noãn vẫn còn che mắt.
Cô bé nghiêng đầu nhỏ, sau đó còn trộm liếc một cái.
Giọng nói non nớt vang lên, “Chị xinh đẹp, chị đang cởi quần áo của cha em ạ?”
“… Cởi quần áo?” Niên Tiểu Mộ sửng sốt.
40 “Sao lại không điều tra được gì chứ? Đây là chuyện tốt do cháu làm ra, chẳng lẽ cháu không nhớ gì sao?” Bà cụ Dư vỗ lên tay vịn của cái ghế, gấp gáp hỏi.