1 Type: MỀU
“Lại nữa rồi! Lại thêm một cái xác nữa!”
Đỗ Xuân Hiểu đứng bên bờ sông Hoàng Phố, tay cầm nửa cái bánh rán gặm dở, vụn bánh trong miệng theo nước bọt phun ra, dính đầy lên cổ chiếc áo dạ xám kiểu Tây.
2 Mỗi lần chị Yến nhấp ngụm trà, da đầu Hạ Băng lại lạnh buốt, chỉ sợ chị ta quăng chén vào tường bất cứ lúc nào. Trà này là do Đỗ Xuân Hiểu mua về, lá trà xoàng nhất, lại thêm ly trà thường xuyên bị cô dùng pha sữa đặc, rửa rồi cũng không sạch hẳn, vì vậy nếu đổi lại lúc bình thường, anh nhất định không đời nào đem ra tiếp khách.
3 Từ hai năm trước, Hình Chí Cương đã định trao lại Bách Lạc Môn cho chị Yến, gã thậm chí còn tính không lấp phần, chỉ muốn giao phoscho chị tâm huyết cả đời của mình, coi như hoàn thành một tâm nguyện.
4 Đường Huy quả thực không dám tâng bốc kỹ thuật chụp ảnh của Đỗ Xuân Hiểu, nhưng lại nảy sinh hứng thú với bức ảnh sau khi rửa ra. Mặt mũi cô gái trong ảnh rất mờ, người mặc một bộ xường xám tay hến quá đầu gối, gấu váy in họa tiết hoa sen, vì đang trong tư thế chạy nên cẳng chân thon thả lộ hẳn ra ngoài, hình tuy nhòe vẫn có thể nhận ra đầu tóc cô gái từng được chải rất công phu, mái tóc lưng lửng bị thổi bay phấp phới trong gió.
5 Mễ Lộ Lộ nôn thốc nôn tháo như nuốt phải con bạch tuộc sống, giờ bị nó quẫy cho nát nhừ lục phủ ngũ tạng. Không hiểu làm sao, đến rượu whisky pha nước tối hôm ấy cô ta cũng không nuốt nổi, mặt đỏ tía tai nửa chai liền gục, cũng coi như phá kỷ lục.
6 Lượt bài đầu tiên ông chủ Tần muốn xem, Đỗ Xuân Hiểu đương nhiên đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Vừa hay lật được lá bài hiện trạng là Mặt trăng, có thể giải thành “người tình cũ”, có điều cô còn thêm mắm dặm muối, nói Bươm Bướm Nhỏ là loài bay lượn, không thể ở yên một chỗ, mất tích cũng là chuyện thường tình.
7 Đường Huy đập vào một tháng tiền lương, cuối cùng cũng gặp được Thi Thường Vân.
Phòng tạm giam tương đối sạch sẽ so với tưởng tượng của anh ta, giữa kẻ tường gạch xanh lộ ra từng đường vữa màu xám trắng, trong không khí kuaanr quẩn mùi thối rữa mằn mặn, một con nhện đu trên cái mạng chăng ở góc phải tường lười biếng nhả xuống một sợi ta, đung đưa trên đỉnh đầu Thi Thường Vân, nhưng hắn dường như không hề hay biết.
8 Trong ấn tượng của Đường Huy, các tiệm đồng hồ chia làm hai loại, một hào nhoáng xa xỉ, tràn ngập mùi hương của các quý bà; một âm u thần bí, cũ kỹ như Cẩm Hôi Đôi(*).
9 Gavin đã ôm chiếc hòm mây suốt hai ngày ba đêm, căn phòng dưới mặt đất nồng nặc mùi than làm xoang mũi ông ta tê dại, cũng may cửa sổ mái vẫn để mở, hằng ngày vẫn có thể đón được hai tiếng ánh sáng mặt trời, chiếc đồng hồ quả quýt nhô lên từ trong túi áo chẽn bó sát ít nhiều đem đến cho ông ta cảm giác an toàn, chỉ cần thời gian còn trôi thì có thể giảm bớt phần nào mối lo và nguy cơ.
10 Gavin bỏ trốn qua chính khung cửa sổ áp mái kia. Bắc một cái thang dài lên cửa sổ rồi trèo ra, hòm mây đương nhiên cũng không cánh mà bay.
“Có thật ông ta dùng chân đá cái hòm ra không?” Đỗ Xuân Hiểu hỏi đi hỏi lại.
11 Từ mấy ngày trước, Hình Chí Cương đã không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, gã không sao nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đần độn của Mễ Lộ Lộ, càng không thể nghe thêm lời tỉ tê nào của chị Yến, hai người phụ nữ này vốn là tiền tài của gã, nhưng không hiểu sao, giờ gã chỉ muốn túm lấy bọn họ mà vê nát trong lòng bàn tay.
12 Trương Sí bưng năm bát mì cho sòng mạt chược, đi được nửa đường thì bước chân cứ mềm nhũn, như thể mấy ngày liền không hề chợp mắt. Thực tế, hắn quả không đêm nào ngủ yên, cứ cảm giác đôi con ngươi màu xám của tay ngoại quốc kia đang từ trong bóng tối chòng chọc dõi theo mình từng giờ từng phút.
13 Đường Huy ngồi trước mặt Thi Thường Vân, dè dặt trước sự đối đãi tử tế bất ngờ.
Có thế nào anh ta cũng không ngờ được Thi Thường Vân lại sai người đưa thư mời mình đến đây, giống như có đầy bí mật giờ muốn tiết lộ, về phần mình, anh ta cũng rất thông minh mang tới một hộp sô cô la, khiến đối phương mặt tươi tắn hẳn.
14 Tang lễ của Nguyệt Trúc Phong dĩ nhiên được tổ chức rất long trọng. Đầu ông ta bị bắn nát chỉ còn lại một nửa, vợ và con gái lần lượt trúng hai phát súng vào ngực và bụng cũng chết ngay tại chỗ, hình như đứa con gái trước khi chết còn bị bẻ gãy cổ, hẳn là để ngăn nó gào khóc.
15 Thượng Quan Giác Nhi ngồi trong ánh nắng nhạt nhòa, chiếc ghế mây dưới mông nàng phát ra những tiếng cọt kẹt khô khốc, Bảo Bảo nhấc cái đuôi nặng nề quét qua mu bàn tay nàng nhồn nhột, ít nhiều làm nàng yên tâm phần nào.
16 Không ai có thể bì kịp Stephen về khoản tao nhã, ông có thói quen ngủ dậy lúc 6 giờ sáng, gấp chăn phẳng phiu, rồi đi xay hạt cà phê, rót nước nóng vào bình pha, đổ bột cà phê vào, khuấy theo chiều kim đồng hồ ba lần, đợt nước từ từ chảy xuống đáy bình, để lại phần bã chất thành hình dốc núi, trơn mịn bóng loáng.
17 Đồ Kim Phượng đã mười ngày nay không biết buồn ngủ là gì, bụi hoa râm bụt nở bừng như máu trong vườn sau khiến chị ta không tài nào nguôi ngoai, tựa hồ nơi sâu Thượng Hảiẳm linh hồn vẫn còn một vũng máu đặc hơn nữa đang không ngừng lan ra, sắp sửa trào khỏi cơ thể, nhuộm đỏ người chị ta.
18 Từng có những thời, người Trung Quốc gộp chung thầy xem bói và bắt ma làm một, nhưng Tần Á Triết tuyệt đối không giống hạng người tầm thường đầu óc tối tăm ấy, vì vậy Đỗ Xuân Hiểu mơ hồ cảm thấy ông ta ít nhiều đã nhìn thấu màn kịch của cô, đây mới là nguyên do mời “thần côn”(*) cô đến nhà trừ yêu diệt quái.
19 Phía Nam đường Tô Châu là nơi phồn hoa đô hội đứng xen lẫn với vắng vẻ đìu hiu, hiệu buôn Tây cũ phủ bụi năm tháng, sòng bài lẫn câu lạc bộ đêm ồn ào náo nhiệt đều nhỏ xíu, cũng chính vì nhỏ mà trông càng chen chúc, cố ý tạo cảm giác đông như trẩy hội.
20 Lúc Tôn Di bước ra từ trong Phật đường, hai lòng bàn tay đỏ rát sưng phồng, mắt còn ngân ngấn nước, nhưng vừa bước qua bậc cửa, cô ta lại ngẩng cao đầu, định tìm người đầu tiên gặp trút giận, bất kể là ai.