1 Hoàng cung Bắc QuốcXuân đi xuân về, tơ liễu phiên phi, trong hoàng cung Bắc Quốc, hiện đã có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tầnNhưng mà hiện nay, Bắc đế đã có tân sủng mỹ nhân, ba ngàn sủng ái hưởng tại một thân, liên túc triệu thị tẩm liền ba thángTrong gió lạnh hiu hắt nơi hoàng cung, Hoa Bế Nguyệt yên lặng đứng ở dưới tàng cây, ánh mắt hiu quạnh, vẫn không nhúc nhích ngắm nhìn cảnh ca múa thái bình trong Minh Nguyệt ĐiệnTrong nội trướng tầng tầng lớp lớp lụa trắng, phu quân của nàng đang ôm muội muội nàng, hai người tình ý triền miên, làm việc phong lưu nơi khuê phòng.
2 Hoa Bàn Nguyệt nàng, đến tột cùng là sống hay đã chết?Vì sao, nàng cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng, trôi nổi như hư vô? Trước mắt chỉ một màu tối đen không chút ánh sáng nào khiến nàng cảm thấy thật bàng hoàng, cảm thấy bất lực giống như lạc vào giữa nơi vô tận, hỗn độn.
3 Lại nói, Hoa Bế Nguyệt ngồi trong phòng, mắt nhìn chằm chằm dung nhan người trong gương, không động đậyNgười trong gương có môi anh đào hồng nhuận, cánh mũi nhỏ xinh đẹp đẽ như ngọc điêu khắc mà thành, làn da cũng thế, trắng hồng đầy sức sống, cả người như hoa sen mới nở, cao quý và đẹp đến kinh diễm.
4 Hoa Bế Nguyệt thướt tha đứng trong viện, ghé mắt nhìn quần phương ( chỉ đám mỹ nhân cưới nói)Các cô nương đó đều là tỷ muội trong tộc của nàng, mười ba năm không thấy, nàng vẫn còn nhớ mang màng tên của từng người.
5 Mắt phượng của Ngọc Lưu Thương híp lại, hắn thong thả bước tới trước mặt nàng, ánh mắt sâu như mực nhìn nàng chằm chằm. Nếu nàng nói sai nửa câu, Ngọc Lưu Thương sẽ không ngần ngại ra lệnh đuổi khách.
6 Ngọc Lưu Thương nhìn Hoa Bế Nguyệt chằm chằm, khóe môi gợi lên ý cười, "Vì sao ngươi nghĩ mình bị bệnh bất trị?"Tuy Hoa Bế Nguyệt và Ngọc Lưu Thương quen biết nhau chưa lâu nhưng nàng biết hắn không phải là người thích nói dối.
7 Trương ma ma nhìn Hoa Bế Nguyệt thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật giấy thì giật mình, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt hung dữ vốn có, "Ngươi nói ngươi muốn đi úp mặt vào tường xám hối? Ngươi muốn ta nương tay không bắt ngươi tới từ đường?""Trương ma ma tha cho ta đi!" Hoa Bế Nguyệt hoảng sợ mà kêu lên.
8 Sáng sớm, không khí trong hoa viên thật trong lành, muốn hoa tranh nhau nở rộ. Hoa Bế Nguyệt mặc tố y thanh nhã, tóc dài tùy ý buộc lại, bộ dạng giống như người bệnh nặng vừa khỏi.
9 Ánh trăng tròn treo cao trên nền trời tối đen, dưới ánh trăng mặt đất mênh mông bát ngát. Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng vó ngựa của Hoa Bế Nguyệt, chậm chạp đạp xuống đất.
10 Nụ cười của nàng làm bỏng mắt người khác, ánh mắt cực kì mị hoặc, An Dương vương không khỏi tán thưởng đôi mắt xinh đẹp kia, khó trách Mẫn tiên sinh lại để mắt tới hắn, lúc này, phái sau xe ngựa thò ra hai cái đầu, Hoa Bế Nguyệt nhìn hai thiếu niên thanh tú kia, bọn họ thấy thề thì làm mặt quỷ với nàng, cười ha ha nói, "Nếu người tuấn mĩ tiêu sái như ngươi đều là kẻ xấu thì trong thiên hạ này chắc loạn hết rồi.
11
12
13 Run động, chưa bao giờ run động đến như thế!
Ánh sáng kia dường như đâm vào mắt nàng đến đau nhức, một màn sấm chớp rền trời kia không thể nào biến mất khỏi đầu nàng.
14 Kinh thành tháng tư, thanh trong xanh oánh, gió xuân phất qua, lạnh nhưng không rét.
Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía hoàng cung, bỗng nhiên phát hiện ra kinh thành bây giờ và mười ba năm sau có một sự khác biệt lớn.
15 Hoa Bế Nguyệt không khỏi giận dữ, không thể ngờ rằng mình lại gặp được người quen ở nơi này, sau lần đầu được ăn canh bế môn, nàng tất nhiên sẽ không vào bằng cửa chính nữa, tính tình của nàng đôi khi cực kì bướng bỉnh, là việc nàng càng không làm được thì lại càng muốn làm, nghĩ thế nào có thể làm hoàn hảo nhất, nàng đơn giản đi ra cửa sau của Tiêu phủ bắt đầu tìm cách.
16 Trăng sáng như ngọc, bất quá trong Tiêu phủ đêm lạnh như nước.
Hoa Bế Nguyệt đứng một bên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hai con người đang đứng bên kia, ánh bạc trắng sáng bao phủ thiếu niên phong hoa tuyệt đại.
17 Ánh trăng sáng tỏ chiếu từng tia sáng ngân bạch giống như muốn đua nhau chạy về phía cuối chân trời.
Nghe thấy lời nói bao hàm tia uy hiếp kia, Hoa Bế Nguyệt không khỏi cười lạnh.
18 Trăng thanh gió mát, bên trong Tiêu phủ đèn đuốc huy hoàng.
Xa xa nhìn lại có hai thiếu niên sóng vai nhau đi ra bên ngoài Tiêu phủ, bóng dáng thanh tú tuyệt lệ dưới ánh trăng hình thành nên hai cái bóng thật dài.
19 Xa xa nhìn lại, hai thiếu niên giục ngựa đi vào học viện Nam Phong.
Ánh trăng thản nhiên rơi xuống, chiếu rọi lên người hai thiếu niên giống như phủ lên người học một tầng ngân sa mỏng manh.
20 Bắc Cung Khiếu mặc hồ phục màu tím hoa hoa lệ lệ đứng giữa Nam Phong học viện tất sẽ gây chú ý cho nhiều người.
Hồ phục chính là cách ăn mặc của man di phương Bắc, trong kinh thành cũng không gặp nhiều, cũng bởi vì quần áo của hắn cực kỳ hoa mỹ, chỉ thêu màu đen khảm viền vàng, đầu đội mũ miện bạch ngọc, bội sức bên sườn thắt lưng cũng là vàng khối kim khoáng, cả người toát lên ung dung quý khí, đậm chất vi hành của quý tộc phương Bắc.