1 Bóng đêm tràn ngập, khách điếm chìm trong yên lặng, hành lang bên ngoài phòng khách truyền ra tiếng ngáy của nam nhân, to nhỏ không đồng đều. Đường Hoan yên lặng không một tiếng động đi về phía trước, y như một con mèo đêm, cuối cùng cũng dừng lại trước gian phòng khách phía cuối hành lang.
2 Sắp tới hoàng hôn, ở phía tây mặt trời khuất một nửa sau dãy núi, chỉ còn lại một nửa chiếu hồng cả ánh nắng chiều. Cả ngọn núi được bao phủ trong ánh chiều tà, nửa sáng nửa tối.
3 Đấu một với một, Kiều Lục chưa bao giờ ở thế hạ phong. Không nghĩ tới hôm nay đang lúc vui vẻ, thế mà lại bị người khác từ đằng sau túm áo ném ra ngoài.
4 Gió thổi mơn man, hoàng hôn dần buông xuống, không khí trên núi vô cùng mát mẻ. Nhưng Tống Mạch lại cảm thấy rất nóng, quần áo của hắn đều ướt đẫm cả sau lưng.
5 Phía dưới được bàn tay nhỏ bé nắm lấy, Tống Mạch do dự không biết có nên buông tay ra không. Hắn nâng cánh tay cao lên, đặt ở sau cổ nàng, bàn tay còn đang nắm lấy dây yếm, còn chưa kịp thắt.
6 Phật đường vừa tối lại vừa tĩnh lặng, gió đêm theo cửa sổ thổi vào, rất lạnh. Minh Tâm quỳ gối trên bồ đoàn, cả gáy đầy mồ hôi, nhưng vẫn không ngừng cầu xin Phật tổ phù hộ cho Minh Tuệ.
7 Đường Hoan giấu hai con thỏ đi, quay đầu ôm thùng nước còn lại, cố hết sức trở về am Ngọc Tuyền. Dù được cho thỏ nhưng không có dao cũng không có đồ gia vị, nàng cũng không có cách nào làm thịt thỏ ăn được.
8 Tống Mạch rất thông cảm với tiểu ni cô nhưng hắn cũng chỉ có thể thông cảm mà thôi. Giúp nàng sao?Vô duyên vô cớ, một đại nam nhân như hắn vì sao phải giúp nàng? Nếu tùy tiện ra tay, nàng nhất định sẽ cho rằng hắn có ý đồ khác?Vậy nên hắn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nàng rời đi.
9 Miệng vết thương của Tống Mạch cũng không sâu như Đường Hoan tưởng, vẫn chưa chạm tới nội tạng, chẳng qua miệng vết thương quá dài nên chảy rất nhiều máu, thoạt nhìn rất nguy kịch, thực ra chỉ một lát sau máu đã từ từ ngừng chảy.
10 Trời chiều ngả về tây, gió đêm thổi tới, ngôi nhà gỗ nhỏ mát mẻ khác thường. Tống Mạch nằm một lát đã khôi phục được một chút sức lực. Đường Hoan cẩn thận dìu hắn tựa vào đầu giường, chuyển lò sưởi lại gần, sau đó ngồi xuống bên người hắn, chuẩn bị bón cho hắn ăn.
11 Lục ca?Đường Hoan còn chưa kịp nhớ ra Lục Ca là ai, cằm đã bị người kéo qua, vừa quay lại đã đối diện với gương mặt to lớn của Kiều Lục. Không xong rồi, tên này thế mà lại tìm được nàng!Mắt thấy Kiều Lục sắp sửa hôn xuống, Đường Hoan nhanh chóng giả bộ cực độ vui vẻ, gọi khẽ: “Lục ca…”Giọng nói yêu kiều nũng nịu, còn cố ý kéo dài âm cuối run rẩy, gọi đến nỗi xương cốt Kiều Lục đều mềm nhũn, “Minh Tuệ ngoan, đi nào, chúng ta qua bên kia!” Nói xong, hắn đoạt lấy dao phay trong tay Đường Hoan, ném sang một bên, một tay khác ôm ngang nàng lên, đi tới bãi cỏ tươi tốt phía xa xa.
12 Là một hái hoa tặc, Đường Hoan đương nhiên rất hiểu biết về các loại xuân dược, ngoại trừ bí phương độc môn được sư phụ truyền cho, những loại khác cho dù không phối chế, nàng cũng có thể căn cứ theo mùi mà đoán ra trong số thuốc bột ấy có thành phần của xuân dược không.
13 Nhìn theo bóng dáng vô tình của Tống Mạch rời đi, Đường Hoan cảm thấy giống như một con vịt nàng đã nấu chín rồi, bát đũa nàng cũng chuẩn bị tốt rồi, đột nhiên con vịt đã cạo sạch lông lại có thể vui vẻ đứng dậy, chạy đi.
14 Tống Mạch vẫn rời đi. Liên tiếp năm ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn. Mỗi ngày Đường Hoan đều quét tước sạch sẽ tiểu viện của hắn, giống như một tiểu nương tử, chờ hắn về nhà nhưng hắn vẫn không trở lại.
15 Đùi phải của Đường Hoan được quấn mấy vòng băng gạc. Lúc lão lang trung bôi thuốc cho nàng, nàng nhe răng trợn mắt kêu đau. Lúc đó hoàn toàn không hề giả vờ, thực sự rất đau đó.
16 Đường Hoan thật sự sắp bị Tống Mạch bức điên rồi!Nếu không phải vẫn biết phía dưới của hắn còn dùng được, nàng thật sự hoài nghi tên nam nhân này rốt cuộc có làm được nữa không!Ban ngày hắn làm việc, nhìn đầu hắn đầy mồ hôi, nàng cũng không khơi dậy nổi hứng thú.
17 Thôn Bạch Thủy ở gần sông, cảnh sắc tươi đẹp, thôn dân chăm chỉ cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu, cuộc sống bình yên. Đoan Ngọ đến, ngày thu hoạch lúa sắp tới, nhà nào nhà nấy vừa bận rộn vừa vui vẻ như đón năm mới.
18 Mặt trời chói chang nhô lên cao, mặt đất giống như lò nướng bốc ra hơi nóng ngùn ngụt, hắt một chén nước lên trên, chỉ một lát sau đã bốc hơi hết. Thời tiết thì như vậy mà ở nông thôn lại không có băng, quan tài cha Tống chỉ đặt trong viện được hai ngày, hoàng hôn ngày hôm sau đã phải vội vàng hạ táng.
19 Nghe xong lời tố cáo của Đường Hoan đối với Đổng Minh Hoa và Tương Ngọc Châu, hai mày Tống Mạch nhăn càng thêm sâu, nhưng nghĩ đến chuyện nhiều năm nay Đổng Minh Hoa vẫn luôn đối tốt với chất nữ, hắn vẫn không dám tin, nên hòa hoãn khuyên nàng: “Có lẽ là do con nghĩ quá nhiều.
20 Từ ngày cha Tống mất, đã ba ngày rồi Tống Mạch vẫn chưa ngủ, đêm nay vừa nằm xuống hắn đã ngủ say như chết. Hơn nữa khi Đường Hoan cởi áo ngoài của hắn động tác rất nhẹ nhàng, lại thêm lo lắng đề phòng, chỉ cần Tống Mạch hơi cử động một chút nàng đều sợ tới mức lúc nào cũng sẵn sàng diễn trò được.