1 Thời điểm ta tỉnh lại thì trời đã tối. Ta nằm trên mặt đất nhìn những chấm nhỏ xa vời, cảm thấy đầu óc trống rỗng, giống như đã quên rất nhiều thứ. Nhưng lúc ta cẩn thận suy nghĩ thì đầu liền đau như búa bổ.
2 Bất Luận ta có tiếp tục giải thích với tên Triệu Thanh Y kia thế nào đi nữa, hắn đều mang vẻ mặt đau khổ bức bách mà quỳ gối dập đầu, sau đó lặp lại một câu ngàn năm không đổi: “Ty chức muôn vạn lần đáng chết.
3 Ngày ấy Giang Tri Hành đi rồi, Triệu Thanh Y nổi giận đùng đùng tiến vào thương lượng ngày khởi hành trở về Trường An với ta. Ta tỏ vẻ lúc nào ta cũng có thể khởi hành, chẳng qua là kèm theo yêu cầu phải mang theo Kha Cửu.
4 Cha ta gần như lôi đại phu vào cửa, ta vẫn cứ đờ đẫn nhìn lên trần nhà. “Cố Phán Hề, ngươi nhanh đến xem cho Như Ngọc đi, con bé nhất định không bình thường, không phải là bị ta làm tức đến ngốc rồi chứ?” Ông già nói tới đây, liền bi thống không thôi.
5 Không thể không nói, trong hai năm qua y thuật của tên thú y Cố Phán Hề kia quả thực nhảy vượt bậc. Ngay tối hôm đó ta đã có thể tràn trề sức sống mà chạy nhảy khắp nơi, vì thế ngày hôm qua Cố Phán Hề đã dặn ta phải tĩnh dưỡng.
6 Người nọ dừng ở trước mặt hai người bọn ta một lúc lâu, ta quỳ đến phát bực, thoáng chạm vào đầu gối xoa xoa. Hắn lúc này mới mở miệng, giọng lãnh đạm, trầm thấp tao nhã.
7 Lúc này trời đã nhá nhem, ta ôm đầu ngồi xổm trên mái nhà sống chết không muốn về phòng nữa, cứ nhắm mắt lại sẽ là đôi môi mềm mại và giọng nói nhẹ dịu mang theo mê hoặc của Giang Hành Tri.
8 Cha ta vì ép ta ở cùng phòng với Giang Hành Tri, nên khóa tất cả các phòng trong phủ, rồi giao chìa khóa cho Triệu Thanh Y. Triệu Thanh Y lúc này hẳn là đã bị Trần lão quân sư bắt đi chép sách, ta không đường lên trời không cửa xuống đất, chỉ có thể đẩy cửa phòng ta ra.
9 Ngày hôm sau, lúc ta rời giường rửa mặt thì ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Khả đã ở bên ngoài chờ hầu hạ. Ta hỏi rõ nguyên do, mới biết được Triệu Thanh Y bị Trần lão quân sư bắt đi chép sách, bên cạnh ta không có ai theo, nên lão quản gia đã trực tiếp hủy thời gian nghỉ trăng mật của Triệu Khả, ném tới bên cạnh ta.
10 Cha ta từng nói với ta: “Hoa Nam Bình mỹ mạo khuynh thành nhưng lòng dạ thâm trầm, tuyệt đối không được trêu chọc hắn. Nếu hắn không động tâm với ngươi thì tốt, Triệu gia ta sẽ được ổn, nhưng nếu hắn động tâm với ngươi, chỉ sợ vạn kiếp bất phục.
11 Khoái mã chạy đã vài ngày, ta năm nào chả ở trên lưng ngựa chỉ sợ mọi người không thoải mái, liền quay đầu hỏi bọn họ: "Mệt không, có muốn nghỉ một lát?"Triệu Khả, Triệu Thanh Y hàng năm vẫn theo ta chạy ngược chạy xuôi, coi như không vấn đề.
12 Dứt lời, còn chưa để ta phản ứng lại, hắn đã đưa tay đổ chén thuốc đã sắc xong vào trong miệng ta. Ta bị nghẹn thiếu chút nữa nước mắt trào ra, liền căm giận nhìn hắn: “Phán Hề, mấy ngày nay ta đã đắc tội với ngươi sao?”“Không có.
13 Ta láng máng nghe được tiếng Tô Hi cào tường ngoài cửa. Thở sâu một hơi, ta dứt khoát che ở trước mặt Giang Hành Tri, giống như gà mái già che chở cho gà con: “Tô mỹ nhân, đây là nam nhân của ta, ngươi dám xuống tay với hắn ông đây sẽ thiến ngươi, rót xuân dược tìm mười nam nhân luân phiên ngươi mười ngày mười đêm!”Tô Hi tự tại nhìn ta liếc mắt, cái liếc giống như si mê.
14 Giang Hành Tri cứ thế mà ở lại. Vào lúc ban đêm, ta sợ tới mức không dám trở về phòng, liền lủi vào quán thịt dê ven đường cùng Tô Hi, Trần Lưu Danh uống rượu ăn thịt, thật là thống khoái.
15 Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời sáng rõ, ánh mặt trời chói mắt từ cửa sổ chiếu vào khiến ta không mở mắt ra được. Ta cuống quít đứng dậy, vừa mới đứng lên liền cảm giác được đầu đau như muốn nứt ra.
16 Quân lính đang diễn binh thao luyện, Trần Lưu Danh ngậm một cọng cỏ đứng nhìn một bên. Thấy ta đi lại, hắn liền hướng ta vẫy tay. “Làm sao vậy?” Ta đưa tay rút cọng cỏ trong miệng hắn ra, “Vẻ mặt đau khổ có thể so sánh với Triệu Thanh Y, ai chọc ngươi?”Ta nghe được Triệu Thanh Y đi theo sau ta quỳ một gối xuống: “Ty chức tội đáng muôn chết.
17 Sau khi Giang Hành Tri rời đi, Triệu Khả cười tủm tỉm giễu cợt ta hai câu cũng đóng cửa đi luôn. Ta lăn một vòng trên giường, bụng đói meo, nên dứt khoát mặc thêm áo đi đến phòng bếp.
18 Ngày hôm sau, ta đang xem bản đồ ở doanh trướng, cầm bút lông vẽ vẽ. Nghe thấy Cố Phán Hề gọi, ta nhíu mày ngẩng đầu lên, nhìn chén thuốc hắn đang cầm, chỉ có thể cười khổ nói: “Thuốc đắng này uống đến khi nào mới hết đây?”Cố Phán Hề cười cười: “Tiểu thư chờ một chút.
19 Ngày ta bước vào cổng thành Trường An, trời mơí tảng sáng, thủ vệ cổng thành sống chết không cho vào. Ta bất đắc dĩ đưa lệnh bài của cha ta ra, bọn họ lúc này mới cung kính để ta đi vào.
20 Hoa Nam Bình lại răn dạy ta vài câu, ta nghe vào tai trái ra tai phải, chung quy vẫn cảm thấy hắn sẽ không thật sự phạt ta làm gì. Có trời mới biết sự tự tin này của ta là từ đâu tới.