61 Ước chừng một tháng, Quách Tử mới tìm được đồn cảnh sát kia. Hắn ta tìm chậm, không phải vì quá trình tìm kiếm phức tạp mà là hắn ta vốn không để tâm.
62 Mấy đợt tuyết nữa rơi xuống, đã sắp đến ngưỡng cửa cuối năm. Thời tiết phương Bắc càng ngày càng giá lạnh, tuyết đã đóng một lớp dày trên mặt đất. Hàng cây ven đường trơ trụi lá.
63 Dương Chiêu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, sửng sốt một hồi lâu. Trần Minh Sinh chậm rãi rút tay lại, vỗ vỗ lên lưng cô: “Không nhận ra anh à?”Lúc này, Dương Chiêu mới bừng tỉnh.
64 Trong suốt bữa tiệc hôm đó, Dương Chiêu luôn bất an. Một bàn đồ ăn ngon mắt, người thân trò chuyện rôm rả, tiếng cười trẻ thơ giòn tan đều cách cô rất xa.
65 Dương Chiêu không hỏi khi nào anh về. Cho dù thời gian chờ đợi có vượt xa tưởng tượng ban đầu của cô. Trước đây anh nói, ‘chờ đến lúc em giải quyết đống công việc ngập đầu của em xong, anh sẽ về’.
66 Dương Chiêu vẫn còn nhớ rõ ngày đó. Đó là ngày công bố kết quả thi của Dương Cẩm Thiên. Trước đó cậu đã đăng ký nguyện vọng một là Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh.
67 Trước đó mấy hôm. Màn mưa bụi lất phất trong không trung, khiến ánh đèn neon lóe ra từ vũ trường “Duyên phận là đây” trông hơi ảm đạm. Xuyên qua tiếng nhạc sập xình, Ngô Kiến Sơn nén cơn giận bước tới chỗ quản lý vũ trường hét lớn:“Lưu Vĩ—, mày ở đâu?”Trần Minh Sinh đứng cách đó ba bước, ở bên cạnh là Bạch Cát với vẻ mặt lạnh lùng.
68 May mà giải độc kịp lúc, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tổn thương, vì nó đã xâm nhập vào xương tủy. Trần Minh Sinh nằm trong một phòng bệnh đơn, lúc Dương Chiêu đẩy cửa ra, anh đang nghỉ ngơi.
69 Hôm đó, Dương Chiêu vẫn ở cùng Trần Minh Sinh cho đến lúc anh ngủ say. Thật ra cũng không quá muộn, đại khái chừng bảy tám giờ tối, Trần Minh Sinh nghỉ ngơi Dương Chiêu mới rời khỏi phòng bệnh.
70 Trước khi mẹ Trần Minh Sinh trở về, Dương Chiêu quay lại phòng anh một lần nữa. Lúc Trần Minh Sinh trông thấy cô, anh cực kỳ kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì đó với cô nhưng Dương Chiêu đã cắt ngang lời anh.
71 Mộ phần của Trần Minh Sinh được đặt tại quê hương của cô. Anh muốn được chôn cất ở đây. Mẹ của Trần Minh Sinh tinh thần không ổn định, hoặc có thể nói là cuối cùng mọi người cũng ý thức được bà bị tâm thần.