41 “Trần Minh Sinh, vừa gặp đã yêu là duyên phận trời ban. Đêm nay, tình yêu của em được đơm hoa kết trái. ”Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, ánh mắt tan ra thành nước.
42 Ngày thứ ba, họ đến tham quan miếu Ngũ Gia nổi tiếng của Ngũ Đài Sơn. Hương khói ở miếu Ngũ Gia thịnh vượng nhất nơi đây, những người làm việc ở miếu nói rằng phần lớn tiền nhang đèn ở miếu đều được chia cho những ngôi chùa miếu hẻo lánh, dù vậy miếu Ngũ Gia vẫn dư dả nhiều.
43 Trần Minh Sinh ngồi trong khách sạn hút hết thuốc mang theo người mới dừng lại. Anh lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Dương Chiêu, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ Dương Chiêu.
44 Lúc Dương Chiêu nhận điện thoại của Trần Minh Sinh là hơn hai giờ chiều. Khi đó cô đang làm việc. Cô nhìn điện thoại báo cuộc gọi đến, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
45 Trần Minh Sinh vội vàng về nhà. Anh chỉ lấy vài bộ quần áo, lại lôi cái túi du lịch màu đen ra, phát hiện bên trong vẫn còn cuống vé lần trước đi du lịch chưa kịp thu dọn.
46 Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu mới phun ra một câu: “Fuck!”Bên kia vọng tới tiếng lạch cạch của quân mạt chược, Trần Minh Sinh hỏi: “Cậu đang ở sòng bài của Lưu Vĩ?”“Không phải, cậu…” Ngô Kiến Sơn dường như không kịp phản ứng, anh ta kéo ghế bước ra, hỏi: “Giang Danh, là cậu thật sao?”Giọng Trần Minh Sinh trầm xuống: “Tôi nói gì cậu nghe không hiểu à?”“Cậu… Fuck!” Ngô Kiến Sơn mắng một tiếng: “Mẹ nó, cậu không chết thật à, tôi cứ tưởng tụi tôi nhìn nhầm.
47 Trần Minh Sinh theo Bạch Cát bước lại bàn. Phục vụ xếp trên bàn mười mấy dĩa, thịt, rau, hải sản, tất cả đã chuẩn bị xong. Lẩu được bưng lên cuối cùng, Bạch Cát lấy khăn ướt lau tay, nói với phục vụ: “Lấy hai bình rượu ngon.
48 Buổi tối, Trần Minh Sinh quay lại khách sạn Thúy Hồ gọi cho chú Từ. “Cậu nói bọn họ sắp chuyển hàng. ” Giọng chú Từ rất nghiêm nghị: “Có biết lúc nào không?”Trần Minh Sinh ngồi trên giường: “Cháu không biết cụ thể.
49 Trần Minh Sinh nhìn Bạch Vi Vi nằm ngủ bên cạnh, thầm nghĩ, phụ nữ thật kỳ lạ. Anh ngửa đầu, gối lên tay mình nhìn trần nhà. Trong khoảnh khắc, anh ngừng suy nghĩ về nhiệm vụ, về Bạch Cát, Lưu Vĩ và tất cả mọi chuyện.
50 Lưu Vĩ đến sòng bài kiếm chuyện đã là ba ngày sau. Lúc đó, Trần Minh Sinh đang xem tivi trong phòng, cửa phòng bị ai đó đá văng ra. Trần Minh Sinh bình thản nhìn ra ngoài, Lưu Vĩ hùng hổ bước vào, bên ngoài đám nhân viên phục vụ muốn ngăn nhưng không ai dám mở miệng.
51 Trần Minh Sinh ngơ ngẩn nhìn biểu tượng bông tuyết trên màn hình thật lâu mà không biết phải nói gì. Văn Lỗi quay sang nhìn Chú Từ rồi quay lại, thấp giọng: “Anh Sinh, anh… có liên lạc với chị dâu không?”Trần Minh Sinh chậm rãi lắc đầu.
52 Dương Chiêu mở cửa, mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông đang cười tủm tỉm đứng đó. “Tiết Miểu, công ty của anh phá sản rồi sao?”Tiết Miểu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Dương Chiêu: “Sao em biết?”Dương Chiêu không có tâm trạng đùa với anh ta, cô hừ lạnh quay người vào nhà.
53 Trần Minh Sinh bắt chuyến bay cuối cùng, thời gian cất cánh khoảng hơn năm giờ, lúc hạ cánh đã hơn nửa đêm. Đầu óc Trần Minh Sinh hỗn loạn. Anh tự nhủ thầm mình đã làm sai, anh gần như có thể đoán được lúc chú Từ biết chuyện sẽ nổi trận lôi đình thế nào, nhưng anh không nhẫn nại được nữa.
54 Dương Chiêu nghe tiếng chuông cửa, cô giật mình tỉnh giấc. Đầu cô hơi nặng. Mở cửa ra, Tiết Miểu đang đứng bên ngoài. Dương Chiêu hơi kinh ngạc hỏi: “Anh ra ngoài lúc nào vậy?”Tiết Miểu cúi đầu, tay vịn cánh cửa, thật lâu sau anh ta mới ngẩng đầu lên.
55 Khi Dương Chiêu quay lại bàn, Tiết Miểu và Dương Cẩm Thiên đang uống rượu cùng ngẩng đầu nhìn cô. Cô dừng lại. “Hai người ăn xong rồi?”Tiết Miểu gật đầu, “Xong rồi.
56 Tối hôm đó Dương Cẩm Thiên ở lại nhà, Dương Chiêu và Tiết Miểu quay về khu Hoa Khải Kim. Từ lúc hai người rời khỏi nhà cha mẹ Dương Chiêu đến lúc quay về nhà Dương Chiêu rửa mặt đi ngủ, không ai nói một lời.
57 Giọng nói của Trần Minh Sinh truyền đến từ đầu bên kia, Dương Chiêu bất giác đứng thẳng người. “Trần Minh Sinh…”Trong thời gian xa cách, cô đã nghĩ rất nhiều lần, nếu anh gọi điện tới, cô sẽ nói gì với anh.
58 Chú Từ nói: “Tôi cúp máy trước, cậu phải tập trung tinh thần, đừng để xảy ra sai sót. ”Trước khi chú Từ ngắt máy, Trần Minh Sinh gọi chú lại: “Khoan đã chú.
59 Bạch Cát cầm súng bước tới trước mặt Lưu Vĩ. Lưu Vĩ đoán mình tiêu rồi, đến lời cầu xin tha thứ gã cũng không thốt lên nổi. Gã nhìn họng súng đen thui, âm thanh cất lên chỉ toàn tiếng thở, run rẩy đến mức gã không biết mình đang nói gì.
60 Thật ra, học sinh thời Trần Minh Sinh ngông cuồng hơn hẳn học sinh thời nay. Trần Minh Sinh chưa từng là học sinh hiếu học, cậu không thích đọc sách, càng không thích học thuộc lòng.