1 "Rào. . . rào. . . rào. . . "
Mưa rơi! Mưa đầu thu thật lớn! Đường phố đông đúc bỗng chốc trở nên yên tĩnh, không còn vẻ náo nhiệt lúc ban đầu, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp đều đều không dứt.
2 Hôm nay là một ngày đẹp trời, Thiên Thiên tự nhủ. Vì sao ư ? Rất đơn giản, không bao lâu nữa ca ca yêu dấu của cô sẽ trở về. Thật là tuyệt vời! Cô chạy chiếc xe đạp "cổ kính" trên đường,vừa đi vừa hát líu lo, rất vui vẻ!
"Chị.
3 " Oa tiểu thư, hôm nay trông cô thật đẹp!"
Cô người hầu đứng kế bên Thiên Thiên trầm trồ khen ngợi. Cô cười khẽ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
4 "Thiên nhi, em không được quên anh đâu, biết không?"
Cô mắt đỏ hoe, đầu gật gật. Anh nhìn một màn này mà không khỏi chướng tai gai mắt:
"Thiên Kỳ ca ca, sao Thiên nhi có thể quên ca ca được chứ.
5 Thiên Thiên bước ra từ phòng tắm. Cô mặc trên người chiếc áo ngủ hình mèo Kitty trông dễ thương vô cùng. Mái tóc sũng nước được cô lau đi, buông xõa. Những giọt nước mát lạnh rơi xuống cằm, cổ, cực kì mê người!
Cô ngồi trên chiếc giường rộng rãi trong phòng ngủ, cố ý thức đợi anh.
6 Thiên Thiên bước xuống lầu với một tâm trạng không ổn định. Làm sao có thể ổn khi mà người chồng mới cưới của cô lại quan hệ với người đàn bà khác ngay trước mặt mình được chứ?
Lúc này Thiên Thiên cô thực sự rất buồn, Bảo Khánh thì đi học.
7 "Ba ba! Con cũng không có nói chị ấy là mẹ. Đó là mami của con. Lâm Ngọc Lan cô ta mới thực sự cùng con không có quan hệ! Đừng để cô ta ở đây làm chướng mắt con!"
Dương Thế Minh nắm chặt bàn tay nhìn chằm chằm con trai, Bảo Khánh là đang nói giúp loại người đó?
Đúng lúc tình hình dần trở nên căng thẳng,Thiên Thiên bước vào.
8 Thiên Thiên ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn ra khung cửa sổ. Cô tự hỏi từ lúc lấy anh, cô có thực sự hạnh phúc? Mới về làm vợ anh chưa đầy một ngày mà bao cay đắng cô đã phải chịu đựng.
9 "Rầm. . . huỵch. . . huỵch. . . "
Thiên Thiên vừa chạy ra khỏi phòng vừa vội vã mặc lên mình chiếc áo đồng phục. Hôm nay là buổi học đầu tiên tại trường đại học mới, cô không muốn tới muộn! Nhưng sự thật đã chứng minh, hình như ông trời không muốn giúp cô thì phải.
10 11h30' trưa
Thiên Thiên mặc trên mình chiếc tạp dề hình hello kitty ngộ nghĩnh, trông cực kì trẻ con. Cô xắn tay áo, bắt đầu nấu cơm để ăn cho thỏa mãn cái dạ dày nhỏ của mình.
11 "Có chuyện gì xảy ra?"
Đúng lúc Lâm Ngọc Lan đang không biết phải làm thế nào, Thế Minh xuất hiện như một đấng cứu thế của cô ta. Toàn thân anh toát ra hơi thở lạnh lẽo, giống như một vị thần chết đến đây bắt những linh hồn đi theo anh về địa ngục.
12 Chương 12: Kể cả bán cô, tôi cũng không ngại
(Chương này ta xin gửi tặng bạn có nick facebook là Như sky ạ. Cảm ơn nàng đã theo dõi và ủng hộ truyện của ta trong suốtthời gian qua ^^.
13 "Là một người kinh doanh, lợi ích là trên hết. Kể cả bán cô, tôi cũng không ngại!"
Thiên Thiên nước mắt như mưa nhìn anh như nhìn một con quái vật. Bán cô? Anh lại có thể tàn ác như vậy sao?
"Dương Thế Minh, anh nói vậy là có ý gì? Anh tính hi sinh tôi để đạt được mục đích của mình sao? Anh không phải con người!"
"Tôi có nói với cô, tôi là con người sao?"
Thế Minh lạnh lùng châm biếm, giọng nói trầm thấp lại lạnh như băng, tràn vào tận xương tủy người đối diện.
14 (Chap này trả mi nhá Bảo Gia Phạm. Từ nay đừng có mà đòi nợ ta)
Thiên Thiên cảm động đến rơi nước mắt. Cô ôm chặt lấy cậu, nghẹn ngào không thành tiếng.
15 Dương Thế Minh hừ lạnh, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo bắn về phía Thiên Kỳ:
"Ca ca? Như vậy thì sao? Cô ấy đi đâu, làm gì, không cần anh phải bận tâm như vậy.
16 "Loại phụ nữ như cô không xứng được yêu thương! Một chút cũng không!"
Anh đứng dậy, rời khỏi phòng không một chút lưu luyến nhìn lại. Quả thực vừa rồi, Thế Minh anh có chút không kiểm soát được bản thân mình mà rơi vào trầm luân.
17 "Dương Thế Minh, mau thả ra. Anh đang làm tôi đau đó!"
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Bảo Khánh không khỏi đau lòng. Ba ba sao lại về lúc này cơ chứ? Không phải còn cuộc họp cực kì quan trọng sao?
"Ba! Mami cũng không phải là món hàng hóa, đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy! Còn gì là người nữa? Mami chắc chắn sẽ rất đau!"
Dương Thế Minh hất cô ngã trên mặt đất.
18 Thiên Thiên đi trên dãy hành lang trường học, trên tay là một chồng sách vở dày cộp.
Haizzzzzzzzzz. . . . .
Hôm nay cô bị giáo sư Trần Cảnh Đường giao cho nhiệm vụ vô cùng, vô cùng.
19 "Á. . . á. . . á. . . "
Thiên Thiên giật mình đứng không vững. Sự sợ hãi bao trùm khắp toàn thân cô. Đôi mắt xinh đẹp đã mọng nước, mở lớn hết cỡ nhìn con vật khổng lồ xấu xí kia đang trườn về phía mình.
20 "A. . . a. . . a. . . a. . . "
Tiếng hét thất thanh vang lên đã thành công đưa Thiên Kỳ về với thực tại. Đây? Đây chính là giọng cô mà!
Trái tim anh bỗng dưng co thắt, đập loạn trong lồng ngực, âm ỉ đau.