1 Tỉnh giấc, Mị Ngạn Nhi liền cảm thấy chính mình toàn thân đau nhức, đầu óc cứng ngắc. Lúc mở mắt ra nàng liền không khỏi hoảng hốt, cũng không biết nơi đây là đâu.
2 Mị Ngạn Nhi đã quyết tâm khăn gối ra đi thì dĩ nhiên sẽ không có ý định trở về, tuy ngân lượng trên người nàng cũng không còn nhiều lắm nhưng cũng đủ duy trì một quãng thời gian ngắn, nên nàng hiện tại cũng quyết định liền hướng đến cửa thành mà đi, quyết tâm rời khỏi chốn Hoàng Thành tràn ngập nguy hiểm này !Nhưng tại thời điểm đi đến cổng thành thì nàng lại thấy chỗ đó lúc này lại tràn ngập quan binh, kéo một người đang đi trên đường làm như vô tình hỏi chuyện gì đang xãy ra, ai ngờ người đó lại nói nhỏ cho nàng biết là Thương Vương gia phái người đến canh giữ cổng thành, nếu muốn ra ngoài thì nhất định phải trải qua kiểm tra.
3 " Cô nương, ngươi không sao chứ ? " nam nhân lại gọi một tiếng, trong thanh âm đã mang theo chút hương vị lo lắng. " Di, không có việc gì, chỉ là đói bụng thôi.
4 " Mặc tiểu tử a, lần này ta mang đến cho ngươi một tin tức hảo tốt, bảo đảm ngươi nghe xong sẽ thỏa mãn a…”“Trương mai công, ngài lại đến nữa a…” nam nhân được gọi là Thạch Mặc bất đất dĩ ở trong nội tâm thở dài, nghĩ thầm tại sao mai công lại đến đây a…(mai công: bà mối nam)" Mặc tiểu tử a, ta lần này chính là mang đến cho ngươi một tin tức tốt, ngươi biết lần này người mà ta muốn làm mối cho ngươi là ai không ? Đó chính là quản gia Đặng Phúc của quý phủ Lễ bộ thượng thư, hơn nữa còn là cưới chính thất a, này thiên đại hảo sự (việc tốt) ngươi mà cưới được hắn thì cũng phải cảm ơn ta đi.
5 Cảm tưởng đến đây cũng kết thúc, chủ đề của chúng ta lại quay về khung cảnh trong tiệm bánh bao, nghe xong Trương mai công nói, sắc mặc Thạch Mặc trở nên khó coi.
6 " Cái này… " Hắn là sợ liên lụy nàng chứ không phải sợ bị nàng liên lụy đâu, vốn đây là chuyện của hắn, như thế nào lại thành liên lụy hắn rồi, Thạch Mặc bất đắc dĩ nghĩ, nữ nhân này đúng là làm cho hắn không có biện pháp cự tuyệt, hơn nữa…hắn cũng không muốn cự tuyệt…(mm(cười đểu) : có ai đó phải lòng tỷ tỷ nhà ta r…)" Tốt lắm tốt lắm, coi như đã đáp ứng rồi, hiện tại ta cũng nên giới thiệu một chút, ta tên là Nhan Mị Nhi, năm nay mười tám tuổi, chưa có hôn phối, không phu không con, không nhà để về, được rồi, tới lượt ngươi.
7 Vào buổi tối, ba người ngồi vây quanh tại một cái bàn nho nhỏ, trên bàn bày biện ba cái mâm đồ ăn, một cái mâm đựng bánh bao, một cái mâm đựng dưa muối, cuối cùng là một dĩa khoai tây nhỏ nhăn meo móc , không khỏi keo kiệt đến đáng thương đi TT,TT.
8 Từ ngày đuổi bốn nữ nhân kia đi thì cũng đã trôi qua được hai ngày, sau đó vào sáng ngày thứ ba, nàng vừa mới mở cửa thì trước mặt đã đụng phải một nữ nhân.
9 Sau khi tiễn Mộc Linh Đồng đi, Thạch Mặc xoay người trở về phòng nhưng lại Mị Ngạn Nhi kéo tay lại, đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được rõ ràng nhiệt độ của nam nhân, bàn tay trong tay áo chai lỳ dày cộm lộ rõ nam nhân này rất vất vả.
10 “…Thạch Mặc, ngươi đừng như vậy, ta là thật sự thật thích ngươi. ” Mị Ngạn Nhi cũng trầm mặc một hồi, đối với chân tình của Thạch Mặc mà nói ra. Người nam nhân này làm nàng cảm giác rất thoải mái, cá tính của hắn cũng làm nàng rất kinh ngạc, làm nàng nhân tính vốn âm u xảo trá không ngờ cũng gặp được lương thiện cùng thuần thiết, hơn nữa kiên định của hắn cũng làm cho nàng bội phục, chính là ngẫu nhiên chất phác một ít, đây cũng là nguyên nhân nơi ở hiện tại, ai bảo bên cạnh nàng cũng chưa từng gặp qua một nam nhân như Thạch Mặc chứ.
11 " Wey wey wey, mau tránh ra, quan phủ làm việc, nhàn tạp thứ dân không được tới gần ! " quan sai vừa đi vừa một bên xua đuổi mọi người xung quanh đang coi náo nhiệt.
12 "Hảo, ta cùng các ngươi đi, nhưng tuyệt đối không được đụng vào hắn, bằng không ta sẽ làm cho các ngươi hối hận không kịp!" Cắn răng, Mị Ngạn Nhi từng câu từng chữ nói.
13 Đi đến cửa thư phòng, Mị Ngạn Nhi vừa đứng lại thì liền nghe thấy giọng mẫu vương vang lên :"Vào đi. " Thanh âm mẫu vương thật trầm ổn khí phách, mang theo một tia mị hoặc cùng gợi cảm, cùng một dạng với nàng nhưng nàng lại mang theo nhiều thêm một ít lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
14 Tiểu Mộng nhi chạy qua thật nhiều địa phương, mới đầu đầy mồ hôi lấy đủ đồ mà chủ tử muốn, nhưng sau khi hắn trở về mới phát hiện chủ tử đã ngủ rồi, hắn lẳng lặng đứng ở đầu giường, bắt đầu đánh giá lại người tự nhận là chủ tử mình, nhưng mà nữ nhân này lớn lên lại không giống chủ tử hắn.
15 Ngày hôm sau, Mị Ngạn Nhi vừa dùng qua đồ ăn sáng xong thì Lưu Khê liền tiến vào, vốn khuôn mặt rất xinh đẹp nay lại tái nhợt vì bệnh trạng, làm cho Mị Ngạn nhíu nhíu mi nhìn hắn.
16 " Uy, đây không phải nhị tỷ sao, nghe nói đang ở bên ngoài phong lưu mà, như thế nào lại cam lòng trở lại rồi ? "Mị Ngạn Nhi vừa mới tiến vào liền nghe được một thanh âm trào phúng, không cần nhìn cũng biết thanh âm này là của tứ muội Mị Ngưng Lạc mà nàng ghét nhất.
17 Màn đêm buông xuống, Mị Ngạn Nhi cũng không thèm quan tâm tới người khác mà lại tiếp tục hóa trang thành bộ dạng của Nhan Mị Nhi, sau đó chính mình thu thập ít đồ, phân phó tiểu Mộng nhi vài câu liền mang theo Lưu Khê thân thể vừa khôi phục một chút đi ra khỏi vương phủ, thẳng đến tiệm bán bánh bao của Thạch Mặc mà đi.
18 Thượng thư phủ cách Thương vương phủ cũng không xa, chỉ cần một phút đồng hồ thời gian thì Mị Ngạn Nhi cùng Lưu Khê liền đã đến trước cửa vào của Thượng thư phủ, từ ngoài nhìn vào Thượng thư phủ cũng không có gì khác thường, dù sao cũng chỉ là một quản gia đón dâu, còn không đến mức kinh động cả Thượng thư phủ.
19 Thạch mặc, xem như ta đã nhìn lầm ngươi rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn liên quan nữa, ngươi sinh ngươi diệt đều cùng ta không còn liên hệ… Xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… Mị Ngạn Nhi rời đi, Thạch Mặc ngồi yên trên giường thì thào tự nói…Xem như ta đã nhìn lầm ngươi rồi, nàng thật sự đã nhìn lầm hắn ư?Thạch Mặc cảm giác bản thân có chút ủy khuất, nhưng càng nhiều hơn là đau thương, hắn không hối hận khi làm vậy, dù cho hắn làm lại một lần nữa thì hắn vẫn chọn cách thứ nhất, hắn vẫn nguyện ý buông tha tự ái cùng hạnh phúc của mình để đổi lấy sự tự do của nàng.
20 " Hừ, đúng là không biết tốt xấu, nếu không phải vì vài chữ ở quẻ kia thì xem xem sẽ có ai rước ngươi về a, ta cũng vậy không muốn lãng phí miệng lưỡi nữa, cho ngươi thêm một ngày chuẩn bị, sau đó hãy thật tốt mà gả đến đây a, sau khi ngươi ngươi gả cho ta thì ta sẽ thả người làm công của ngươi ra, không có vấn đề gì chứ.