21 Ánh nắng chói chang của một ngày dài đã tắt, thay vào đó là sự ảo diệu của ánh hoàng hôn. Nó rất đẹp, nhưng lại toát ra sự cô đơn cùng nỗi buồn hiu quạnh.
22 Gửi tặng nàng 'Như sì cai'(Như Sky) đây. Thành thật xin lỗi nàng,vốn ta định đăng 2 chương tặng nàng, nhưng nhà ta có việc đột xuất nên phải ra ngoài,không đăng được.
23 Xin chào các độc giả, sau một thời gian đăng truyện trên các nguồn internet, có một vài vấn đề cần được làm rõ ạ. Trước tiên, ta xin tự giới thiệu: Ta tên Thu Hà, danh là Hà Tiểu Ngư.
24 "Ba, sao lâu vậy rồi mà mami còn chưa tỉnh? "
Bảo Khánh thở dài nẫu cả ruột gan. Kể từ khi cậu cùng ba vào đây cũng đã là 2 tiếng đồng hồ rồi a. Lẽ nào thuốc gây mê vẫn còn chưa hết tác dụng?
Ngồi trên chiếc ghế dài, lấy hai tay đặt lên chống cằm, thằng bé nhăn mày nhìn người đàn ông đang lặng lẽ suy tư.
25 Thiên Thiên bước cao bước thấp đi vào căn biệt thự. Dừng chân, xoay người nhìn lại, cô khẽ thở dài.
Haizz, Bảo Khánh là vẫn còn giận cô?
Nhìn mặt thằng bé, đây chính xác là Bao Thanh Thiên tái xuất giang hồ!
Ay ay, cô nghĩ cũng có gì to tát lắm đâu.
26 "Cái tát này, cô đánh tôi. Vậy tôi đánh trả lại cô, coi như là đáp lễ! "
Chát. . .
"Còn cái tát này, là vì cô dám không biết thân biết phận mà khi dễ tôi! "
Hừ, tát tôi?
Cô nghĩ mình là ai? Tát tôi? Ân, có thể sao?
Lâm Ngọc Lan bị một phen chấn động.
27 Xin lỗi mn,giờ ta mới có thể đăng chap. Cũng do ta hậu đậu nên bị ngã gãy tay trái, thật sự là rất đau. Cho nên, thời gian ta đăng chap không có rõ ràng, mong các nàng thông cảm.
28 Từ nay đến ra Tết ta sẽ không ra truỵên nữa. Các nàng liên tục nói ta này nọ,nhưng sao không ai thông cảm cho ta? Lúc nào cũng phàn nàn này nọ. ta không phải cỗ máy để nghe các nàng chỉ trích.
29 "Cho dù là cả thế giới này có quay lưng lại với mami, thì Dương Bảo Khánh tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc chị ấy"
Từng lời nói, cử chỉ dịu dàng của Bảo Khánh làm trái tim nhỏ bé của Thiên Thiên đập loạn.
30 Bảo Khánh đau lòng gào thét. Cậu nhìn về phía ba mình, đôi mắt đỏ au vì giận giữ, hệt như một tiểu long đang tức giận:
"Ba, người nói đúng. Trên thế giới này có hai loại người.
31 "Tại sao? Nguyệt nhi, chúng ta không phải vẫn rất tốt sao? Tại sao em lại đối xử với anh như vậy? "
"Minh, anh tỉnh lại đi! Em không phải Nguyệt nhi của anh.
32 Chát. . .
Cái tát của Triệu Lâm Khang làm lòng Thiên Thiên chợt lạnh. Mấy ngày hôm nay, cô liên tục bị người đánh, từ người ngoài cho đến người nhà, rốt cuộc, cô sinh ra là mang theo oan nghiệt gì?
Khi sinh cô, mẹ cô qua đời.
33 "Ý cô là, tôi cố tình gây khó dễ cho cô? "
Dương Thế Minh nhíu mày, cười như không cười nhìn người phụ nữ quật cường trước mặt.
Là loại gái làm tiền như vậy, cô ta còn giả bộ thanh thuần trong sáng cái gì? Bị anh lật lộ mặt thật của mình như vậy, sao còn chưa chịu dừng lại?
Cô ta muốn làm xấu mặt Dương gia đến bao giờ???
"Quan hệ giữa tôi và Thiên Kỳ ca ca hoàn toàn không mới không phải như anh nói! Tại sao anh cứ một mực dồn tiếng xấu về tôi mà không chịu nhìn lại chính bản thân mình đi? Anh nói tôi ghê tởm, nói tôi dở bẩn.
34 Thành phố hôm nay mưa lạnh, kéo theo cảm xúc của con người cũng buồn man mác theo.
Thiên Thiên đứng trên sân thượng, mặc cho những hạt mưa vẫn rơi đều đều làm ướt hết mái tóc đen mượt.
35 Dương Thế Minh trở về Dương gia với tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Loạng choạng bước vào nhà, anh ngẩn người. Anh là đang ở nhà sao?
Bỗng dưng trong lòng xẹt qua một dòng chảy ấm áp.
36 Hôm nay là ngày nó xuất viện. Nó ngó ngang ngó dọc, miệng lầm bà lầm bầm như bị tự kỉ:
_ Quái! Biết mình ra viện mà sao không có đứa nào đến thăm vậy ta? Cha Phong với cha Bảo càng ngày càng điên mà! Ở viện thì đến suốt ngày mà ra viện chả thấy ma nào thế này?
Nó thở dài não ruột:
_ Haizz mà nhắc mới nhớ, con My biết mình bị vậy mà sao không thấy nó đến thăm mình là sao ta? Kì này Linh bà bà đây sẽ bằm bằm bằm! Bà bằm mày thành cám heo cho hả giận!
_ Bằm ai mà ghê vậy?
_ Ể? Giọng này sao nghe quen quen!- nó quay đầu lại, thấy cậu đứng ngay sau lưng mình từ lúc nào thì không khỏi giật mình:
_ Úiii Á Á Á! ÔI MẸ ƠI CỨU CON! MAAAAAAA
Mọi người đi đường đều quay đầu nhìn lại con điên này, lắc lắc đầu:
_ Bệnh thần kinh!
Sặc.
37 Thiên Thiên tức giận đến nghẹn thở, cơ hồ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận. Vươn tay ra định giáng xuống một bàn tay, nhưng nhanh chóng bị Dương Thế Minh giữ lại:
"Hửm? Nghĩ có thể đánh tôi lại một lần nữa? Thật sự là quá khinh thường Dương Thế Minh này rồi, bà Triệu! "
Anh hất mạnh tay cô ra một cách không thương tiếc, trong con ngươi lóe lên sự khinh thường cùng châm chọc.
38 Dương Thế Minh đầu chảy ba vạch hắc tuyến. Cô không thể so sánh anh với thứ khác ngoài chó sao?
Không đúng, cô không được mang anh ra để so sánh mới đúng!
Lập tức trong đầu hiện ra viễn cảnh một bầy chó lúc nhúc, hai con chó to bự cùng với một lũ chó con.
39 Bảo Khánh nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của cô mà nín cười đến đỏ mặt. Nữ nhân này, cũng thật là đáng yêu quá nha
hơi tí là liền đỏ mặt.
Đến bây giờ, cậu có thể khẳng định, mình đích thực không tìm nhầm người!
Làm tan chảy trái tim ba ba, chỉ có thể là trái tim ấm áp thiện lương của mami.
40 "Thiên nhi"
Thiên Thiên liền xoay người, ngắm nhìn thân ảnh người đàn ông đang từng bước tiến về phía mình cùng với nụ cười ấm áp trên môi. Làn gió khẽ lay động mái tóc anh, đẹp như một bức tranh thủy mặc.