1 Trên núi Tung Nham của Đông Vực, quanh năm đều là bông tuyết trắng xóa, phải xuống đến những ngọn núi nhỏ thấp hơn một chút mới thấy được ánh dương, thỉnh thoảng lại thấy những bông tuyết nhuốm màu vàng ấm áp của nắng, càng đẹp thêm vài phần, ánh mặt trời trên cao, bao phủ cả một vùng đất bên dưới.
2 Đế đô vào mùa hạ, sau giờ ngọ thường có mưa rào, cho đến khi ánh trăng lưỡi liềm từ từ xuất hiện ở phía chân trời, thì mới chuyển sang mưa phùn. Liên tiếp mấy ngày nay, mưa phùn sương bao phủ cả trời đêm của đế đô, ngay cả bầy chim trở về phương xa cũng trở nên tối tăm mông lung trong màn đêm.
3 Thấy các cô gái không ai dám động đậy, Chu Dục không dài không chậm thở dài. “Thân là vũ cơ mà Tam Hoàng phủ nuôi dưỡng, lại không thể nhảy múa, càng không thể mang đến sung sướng cho bổn hoàng tử, vậy thì cần gì phải giữ lại hai chân ở cung điện này nữa.
4 Trăm rằm tịch mịch bị treo lên giữa bầu trời đêm, tiếng tiêu từ chậm rãi rồi trở nên lưỡng lự, dưới ánh trăng sáng, dường như có tâm trạng buồn bã, lại có một chút đạm mạc, cho đến khi cây tiêu dài để xuống, một tiếng thở dài vang nhẹ lên.
5 Đêm yên tĩnh vô thanh, chỉ có tiếng côn trùng kêu lên rả rích, trong tiếng lầm bầm nói nhỏ của các vì sao, vầng trăng hôm nay lại sáng tỏ, yên tĩnh đến bất thường.
6 Thân ảnh thúc ngựa dưới ánh trăng, ngoài đón gió, nhưng trong lòng lại không ngừng quanh quẩn những lời của Phó Diêu Phong. …Tô Thiếu Sơ ngươi vốn là cố tình, gặp được Chu Dục hắn thì lập tức vòng đường khác mà đi…Nàng không biết làm sao để trả lời Phó Diêu Phong, ban đầu, nàng vốn có thời cơ rất tốt, nhưng, nàng lại không bước đến một bước đó! Trước kia, dù nàng và Chu Dục có dùng lời lẽ sắc bén với nhau thế nào đi nữa, nhưng nhìn vào cặp mắt hắn chưa từng làm cho nàng rùng mình, nhưng mấy ngày nay, ở Khánh Điển rồi những dịp khác, nhìn thấy cặp mắt Chu Dục, ánh mắt đầy giận ghen kia, là hận không thể xé nàng ra, hận không thể nuốt được nàng, con ngươi tóe lửa, lại lạnh lùng như hàn băng, làm cho nàng lập tức chấn kinhNgày hôm ấy, nàng không biết mình nên làm gì, nói gì, chỉ vô ý thức lui về sau một bước, bước được một bước, nàng lại bước về phía sau nhiều bước, bây giờ nhớ lại nàng lại cảm thấy hoang đường, rốt cuộc nàng đang e sợ cái gì?“Chẳng lẽ tính kế nhiều người quá, bây giờ bị báo ứng sao?”Chu Dục sinh ra tình cảm cố chấp như thế, cũng nằm ngoài ý liệu của nàng.
7 Tiếng vó ngựa và trục bánh xe đan xen vang lên, một nhóm hộ vệ uy nghiêm, trong đêm mưa, vững vàng đi đến ngã tư đường ở đế đô. “Thiếu Sơ yêu đệ, tình này, cảnh này, không khỏi làm cho ta nhớ đến đêm hôm ấy ở Vân Phong, dọc theo đường đi, ngươi đều tựa vào trong ngực bổn hoàng tử.
8 “Mới đến trưa thôi, chuyện gì cũng truyền hết rồi sao. ” Uy lực của lời đồn ở đế đô lúc nào cũng mạnh mẽ thế này, nhưng nàng vừa trở về phủ trước bình minh mà, sao lại truyền nhanh đến vậy! “Nửa đêm canh ba đến giờ, tốc độ truyền nhanh vậy sao?”“Tô công tử, nửa đêm cũng có người thức mà!” Nhan San San cùng tì nữ Lệ Nhi đi cùng mang theo một giỏ trúc.
9 Một thân ảnh thon dài đứng thẳng trên đỉnh núi đằng sau Tô gia, sau một khúc tiêu âm, đôi mắt ngắm sao trên trời híp lại, ánh sao lấp lánh, phát sáng nhưng lạnh nhạt, tựa như có vô vàn khí lạnh tụ lại, làm cho nó bất an động người.
10 Bươm bướm rực rỡ bay tán loạn trong khu vườn Điệp Phong, vỗ về chơi đùa cùng các loại hoa tỏa sắc, trong tiểu hồ bên đình, một âm khúc du dương vang lên, làn khói nhẹ lượn lờ bên cạnh người khảy đàn trên bàn đá.
11 “Ngươi hiểu không? Tô Thiếu Sơ. ” Thân ảnh lướt qua bóng trăng rơi vãi trên sàn nhà, không khỏi nhớ tới những lời mà Huyền Hồng Địch Thành đã nói. “Ngươi có biết sau khi động tâm, động tình, chính là cảm giác ngày đêm mong nhớ hay không?”Đi ngang qua những cành liễu, những cánh hoa hồng đang nở rộ, nàng không khỏi dừng bước ngắm nhìn, gió may lay động làm cành cây chập chờn, cánh hoa nhuộm ánh trăng, có lẽ vì nở rộ quá độ mà mang theo một cảm giác, như thể sau khi nở rộ xong, nó sẽ tàn lụi vậy, ánh trăng và gió nhẹ, thay nhau giành giật cánh hoa, cuối cùng, làm cho nó càng thêm đẹp đẽ.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 100