1 Máy bay bất đầu cất cánh, bay qua từng đợt mây lên cao dần cao dần và khuất dần với mặt đất.
Lâm Vân Du ngồi trên hàng ghế Vip của máy bay khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, bên dưới cô là một cái thùng đá trong vô cùng kì lạ.
2 Lâm Vân Du vẫn ngồi ôm lấy hai đầu gối ở gốc cây, ánh mắt dán chặt vào những con kiến đang bò thành một hàng dài trên đất. Bọn kiến đó có vẻ hấp dẫn với cô hơn một chiếc bánh gato nào đó hay một món quà nào đó.
3 Cô khẽ mỉm cười, nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên của hai người. Rồi đến cái ngày cùng người con trai ấy đăng ký kết hôn.
Có lẽ cô chỉ còn được nhớ đến nó chứ không còn níu giữ được nữa.
4 Chiếc xe chạy thật nhanh đến bệnh viện S, Lâm Vân Du nhanh chóng cùng mọi người chạy vào trong.
Bệnh nhân Vip lần này là một vị nguyên thủ quốc gia, ông ấy bị người ta ra tay tiêm một loại thuốc khiến tim xảy ra vấn đề.
5 Trên con đường quen thuộc như năm nào, vẫn gốc phố, vẫn hàng cây, quầy nước đó nhưng con người sao lại thay đổi nhanh quá.
Con đường này cô đã từng đi qua, từng rất hạnh phúc chứ không cô đơn như bây giờ.
6 Lạc Thiên không ngần ngại cúp máy, anh thải chiếc điện thoại sang chiếc ghế phụ bên cạnh.
Rõ ràng, anh không hoan nghênh, thái độ đã biểu hiện rõ như vậy mà cô ta vẫn bám riết lấy anh.
7 Anh đấm mạnh xuống sàn, anh thật vô dụng hai năm qua bắt cô sống cùng anh ở một nơi chật hẹp, bừa bộn. Anh không đáng mặt làm đàn ông mà, cả cuộc sống ngày ba bữa cơm cũng chẳng lo được cho đàng hoàng.
8 Nhưng cô không thể, anh cô giờ đây là con cháu Diệp gia- con cháu của ông trùm dầu mỏ còn cô thì không phải. Diệp gia không có con cháu kế nghiệp nên nhiều năm trước đã nhận nuôi anh trai cô- Lâm Gia Bảo, nhưng anh trai cô lại đổi tên thành Diệp Bảo nên lúc trước cô có nhờ Lạc Thiên tìm kiếm nhưng tìm không thấy.
9 Lâm Vân Du khẽ cau mày, chuyện gì cô cũng giỏi chỉ có khoản nhớ mặt người khác là vô cùng tệ. Bây giờ, cô mới biết đó là một căn bệnh tệ hại, nhìn dáng vóc người đó cô chắc rằng bản thân đã từng gặp nhưng lại chẳng nhớ nổi.
10 Lâm Vân Du khẽ đưa tay nhấn chuông, rất nhanh sau đó liền có người hầu chạy ra mở cổng.
Cô nhẹ nhàng tản bộ vào bên trong, lâu lâu lại nhìn xuống nền gạch lấp lánh dưới chân mình.
11 - Kẹp nó lên.
- Đúng rồi, giữ yên như vậy.
Từng động tác của cô nhanh như chớp, chuẩn xác đến nỗi các vị bác sĩ trong phòng và đang đứng ở trên đều kinh ngạc đến khó tả.
12 Lâm Vân Du bước từ từ trên con đường đất đỏ dài thượt, dọc hai bên là những ruộng lúa xanh um, bát ngát, từng ngọn gió nhè nhẹ thổi qua làm đung đưa từng ngọn lúa, từng bụi cỏ dại ven đường.
13 Phương Nghi đi nhanh trên đường vắng, đêm khuya lại ở trong một con đường vắng vẻ, tối tăm khiến cô có chút run sợ. Nhớ đến mấy vụ cướp bóc, giết người ở trên báo cô đột nhiên ớn lạnh, chân bước nhanh hơn, lâu lâu lại nhìn về phía sau rồi lại đi tiếp.
14 Tại nhà trắng.
- Vị bác sĩ Lâm đó vốn không có tư cách chữa trị cho tổng thống.
Một vị lãnh đạo hay chính trị gia lên tiếng phản đối.
Và hiện tại ở nhà trắng đang có ba luồng ý kiến trái chiều.
15 Phòng phẫu thuật lại trong tình trạng căng thẳng, máy móc luân phiên hoạt động không ngừng. Không gian trở nên trắng xóa với bốn bức tường đặc biệt trong suốt được hình thành từ những tấm kính chịu lực.
16 Lạc Thiên mơ hồ giống như trong cơn mộng mị vừa tỉnh lại, anh nhếch môi cười nhạt rồi xoay lưng bỏ đi như cơn gió thoáng qua. Anh chợt đến chợt đi, chỉ để lại cho cô một nổi đau không bao giờ phai nhạt.
17 Lạc Thiên quay lưng định rời đi nhưng lại có một lực nắm lấy áo anh từ phía sau. Anh xoay người nhìn lại.
Lâm Vân Du nắm nhẹ lấy áo Lạc Thiên, có chút bối rối.
18 Lạc Thiên không nói một lời liền bế thẳng cô đi vào một căn biệt thự lớn nằm ở khu thượng lưu.
Xung quanh biệt thự trồng đầy hoa tú cầu với đủ loại màu sắc, những cây phong lá vàng và đỏ nằm ở phía xa xa rất bắt mắt.
19 Lạc Thiên nhìn cô, ánh mắt có nhu tình, có thương xót, có đau đớn,. . . muôn phần vẫn là sự phức tạp trong tận đáy tâm hồn. Anh nhẹ vén tóc cô, ôm lấy người cô như muốn che trở mọi thứ.
20 Phương Nghi nhìn ba mình rồi vội quay mặt đi. Tuy cô không sai nhưng rơi vào tình huống này cô cũng không thể van xin, để người ba đáng kính đó giúp mình.