1 Một “Chị Nguyên hôm nay lại đi mua đồ ăn sao?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tươi cười thuần phác trước mắt. Thời gian đã lưu lại dấu vết trên gương mặt vàng vọt kia, theo từng cử động mà hiện rõ.
2 Bốn Tôi và Tiểu An sống với bà trong một căn phòng nhỏ hẹp. So với Tiểu An thì tuổi tôi lớn hơn cho nên mọi việc lặt vặt trong nhà tôi đều phải sắp xếp.
3 Bảy Sự thật chứng minh Hồ Điệt thật là trả ơn, hơn nữa trả rất cụ thể. Mặt tôi không biểu cảm nhìn trên bàn năm món mặn một món canh đầy màu sắc hương vị, miễn cưỡng có thể nhận ra trong đó có một món mà nhà bếp của chúng tôi hay nấu là nấm hương có trộn với dầu hào.
4 Mười Chú từ trước đến nay không hề qua lại với nhà chúng tôi. Cô chán ghét chúng tôi không khác gì như chán ghét những con chuột. Chỉ khi còn bà mới có thể miễn cưỡng hòa thuận với chúng tôi.
5 Mười ba Hồ Điệt có việc gạt tôi. Gần đây anh ta càng ngày càng về trễ, có khi còn nhầm lẫm thời gian chuẩn bị bữa sáng, gương mặt cũng trắng bệch đến thảm.