1 Mạc quốc
Vân phủ - Vong Tình cư
“Đây là vật dụng của cô tháng này, nhận lấy!” Một nữ tử khoảng 17, 18 tuổi hất cằm hách dịch “ liệu mà dùng, hết rồi không có thêm đâu” rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
2 “ Vũ Nhi, mau đi chuẩn bị, mẫu thân đưa con rời Xuân Vụ sơn. ”
“ Mẫu thân người đưa con đi đâu?”
“ Ta đưa con đi tìm phụ thân. ” Nữ nhân dịu dàng xoa đầu tiểu oa nhi, ánh mắt nàng nồng đậm ưu thương.
3 Nếu cùng Vân gia chẳng phải hắn sẽ như hổ thêm cánh sao? Nương nương, người tính như vậy. . . ?”
“ Mất đi người con gái hắn yêu, hắn không phải sẽ hận Vân gia tận xương sao? Trai cò mổ nhau, chúng ta sẽ làm ngư ông.
4 “ Tứ tiểu thư, phu nhân cho gọi cô. ” Vu Hoa vừa bước tới sân liền lớn tiếng gọi, thật không hiểu sao phu nhân lại ngó tới nha đầu thấp kém kia.
“ có chuyện gì?” giọng nói nhàn nhạt đáp lại, đến người cũng chẳng hề thấy đâu.
5 Ngày mười lăm hàng tháng, dòng người hướng Hoàng Giác tự dâng hương nượm nượp như trảy hội, ai cũng đều muốn cầu chút may mắn, bình an. Mà nàng,tuyệt không phải thiện nam tín nữ gì, lại càng không tin cái gì mà thần phật.
6 Huyền Vương phủ
“ Vương gia, thuộc hạ đã tìm khắp nơi trong kinh thành, nhưng không thấy chút tung tích nào của Sở cô nương. ” Hắc y nhân cúi mặt, không dám nhìn tử y nam nhân kia.
7 Oanh!” Đó, lại đến rồi! Lần nào trước khi mất đi khống chế, nàng cũng cảm nhận được âm thanh nhức tai này. Lần này, họ muốn nàng diễn cái gì đây?
“Á!” nàng cảm nhận được tiếng kêu thê lương này phát ra từ cổ họng mình, đau quá! Không đúng, hôm nay chưa phải trăng tròn, sẽ không phát tác chứ! Cũng không đúng! Nàng còn ý thức! Nàng không mất đi ý niệm như những lần trước! Nhưng đầu nàng như đang bị hai thế lực giằng xe, cảm thấy như muốn vỡ tung! Rốt cuộc có chuyện gì?
“xoảng!”Nàng gạt tay, khăn trải bàn rơi xuống đất, chén đĩa theo đó vỡ tan.
8
“ Ngươi…” Diệp Minh trợn trắng mắt nhìn nữ nhân không biết sống chết này. Hắn là vừa cứu nàng một mạng đó có được không!
“ Vì ngươi cứu ta, nên ta mới dùng mạn đà la cùng ngươi trao đổi, nếu là kẻ khác, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
9 Sự việc nói thì dài dòng, diễn ra lại chỉ trong chớp mắt. Hắn nhìn nàng như có như không cong nhẹ khoé môi, vung tay lên, lưỡi kiếm xẹt qua cổ của hắc y nhân, nàng nhìn chằm chằm thân thể to lớn đổ gục xuống đất.
10 Vị đại ca này! Thật đa tạ! Bất quá ngươi không cần vì ta mà liên luỵ. ” Nàng hướng huyền y nam tử cười yếu ớt. Người này tên gọi Chiêu Dương, nàng đã từng thấy qua hắn.
11 “ Nha đầu!” Diệp lão nhìn thiếu nữ trước mặt, không khỏi có chút hốt hoảng. Lần này quái khí phát tác kì lạ như vậy, lão cũng không nắm chắc trong tay.
12
Trên vách núi dựng đứng sâu thăm thẳm, Lâm Khanh Khanh mái tóc bay bay, ánh mắt u uất nhìn về phía đông. Bên cạnh nàng, một tiểu cô nương tám tuổi đang chuyên tâm luyện kiếm.
13 “ Lão thần y! Phiền ngài rồi!” Diệp lão ngỡ ngàng nhìn tiểu nữ kia. Từ khi nào lão và nàng trở nên xa cách như vậy?
“ Ngươi cái nha đầu máu lạnh này!” Lão thần y tức giận đến mặt cũng đỏ bừng, lần đầu tiên trong đời Vũ Quân thấy lão nổi giận như vậy.
14 “Linh Lan! Nàng sao vậy?” Đương triều phò mã Cố Tri Duy tiến vào phòng, ân cần quan tâm. Phu thê Linh Lan công chúa bấy lâu nay luôn là mơ ước của nữ tử trong kinh thành.
15 Lâm Tiêu là nữ nhân? Hắn cư nhiên là nữ nhân! Vân Phương hắn cư nhiên bị đùa bỡn lâu nay? Trong tim hắn không hiểu sao chợt thấy nhẹ nhõm. Thì ra, hắn không có bệnh! Không phải là hắn thích nam nhân! Hắn thích là một nữ nhân chân chính.
16 1.
Mạc Kỳ Phong bận rộn triều chính, cũng như cũ không quên được nụ cười của nữ nhân kia. Hắn nhớ mãi Vân Vũ Quân khi đó, sinh mệnh dường như sợi khói trước gió, bạch y nhuốm máu nằm trên giường, nụ cười của nàng có bao nhiêu thê lương lại đẹp đến mê hoặc.
17 “Hắn đi rồi, còn muốn giả vờ?” Mạc Kỳ Phong lười nhác ngồi xuống vì mình tự rót một ly trà.
“Huyền Vương ngài cũng có thể rời đi rồi!” Vân Vũ Quân đang ngủ gục trên bàn kia ngay ngắn ngồi dậy.
18 Vũ Quân bần thần ngồi dưới gốc đào, nàng ngửa mặt nheo mắt nhìn trời xanh, trong lòng là cảm giác bất lực không thôi. Cho dù năm đó nàng thông tuệ cỡ nào, kiếp pháp lợi hại ra sao thì hiện tại nàng cũng chỉ là tiểu nữ tử trói gà k chặt.
19 Vũ Quân nghiến răng dậm chân nhìn cái bóng kia. Bà nội nó! Ngươi muốn làm gì cứ làm đi! Lại còn chạy qua đây dọa dẫm ta? Lão nương hiện tại sức đi còn không có, hơi đâu mà chạy! Tên này bệnh nghi nặng đến mức thần kinh rồi!
Mạc Kỳ Phong vừa rời đi, liền gọi nha hoàn Thanh Tố đến hầu hạ nàng.
20 “Khoan…Khoan đã!” Vũ Quân hoảng rồi! Nàng thật không biết mình là người khiến người khác lưu luyến như vậy nha!
“Xin Vương phi cho nô tỳ ở lại!” Thanh Tố vừa khóc vừa nói, khuôn mặt đáng thương hề hề nhìn nàng.