41 “Ta tự có thể về phòng, ngươi trở về đi. ” Đặt chân xuống cổng Vương phủ, Vũ Quân liền đẩy Mạc Kỳ Phong ra, ở gần hắn như vậy quả thật rất áp lực.
“Vương gia, Sở cô nương tỉnh!” Thanh Tố vừa nhác thấy bóng tử y, liền vội chạy ra bẩm báo.
42 Thì ra phụ thân của nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Lại một mực giả bộ hồ đồ. Nghe ông dùng một câu “ta sẽ thương lượng cùng Huyền Vương, nhất định tìm cách để con rời đi” trấn an nàng, Vũ Quân ko tự chủ cảm thấy khóe mắt cay cay.
43 Vân Phương rời đi thật lâu, Vũ Quân vẫn chưa thể dứt khỏi suy nghĩ về Hàn phi. Hoàng hậu dùng cùng một chiêu hại chết Hàn phi và mẫu thân nàng, vậy chẳng lẽ trước khi phát cổ Hàn phi ko hề có triệu chứng gì? Chuyện này có gì đó ko hợp lý.
44 Kỳ Phong nhíu mày, nàng ta là nói gả cho hắn ko tốt sao?
Vũ Quân tâm tình rất tốt, khóe môi kéo lên cong cong. Thật ko dễ dàng gì nói được ra nghẹn uất trong lòng, tâm trạng nàng quả thật rất dễ chịu.
45 Ánh mắt Sở Tích Hương khẽ sa sầm, nụ cười trên môi thoáng gượng gạo, bàn tay vô thức xiết khăn tay.
“Cách nghĩ của Vương phi quả thật ko giống người thường.
46 Khi Kỳ Phong đá bay cánh cửa bị khóa chặt, đập vào mắt hắn là hình ảnh nữ tử áo trắng kia trước ngực áo nhuộm một vạt đỏ tươi. Nàng nằm trên giường, cả người co lại vì đau, khuôn mặt tái nhợt ko còn chút huyết sắc, hai hàng lông mày nhíu lại thật sâu, dường như đã ngất đi mà cơn đau vẫn ko thôi hành hạ.
47 Huyền Vương phủ náo loạn thành một đoàn. Lúc Mạc Kỳ Phong tiến vào, mọi thứ vẫn còn nguyên trạng, duy chỉ có hai vị đồng lòng tác chiến ban nãy kia, một ưng một sói đang nhìn nhau đầy địch ý.
48 “Vương phi, người ko sao chứ?” Âm thanh mềm mại ngấm vào tận xương khiến Vũ Quân ko khỏi run lên, lại vô tình nhận thấy vòng tay của người kia có chút cứng nhắc.
49 Vũ Quân ngây ngốc ngồi dưới tán cây. Mẫu tính? Cái gọi là mẫu tính, chính là ngươi ko màng tính mạng bảo vệ con của mình sao? Giống như mẫu thân nàng năm đó, bất chấp cả tính mạng của mình, đem nàng an bài cuộc sống, mới nhắm mắt rời đi? Hay giống như sói mẹ năm đó, vì bảo vệ nàng mà chấp nhận hy sinh bao nhiêu mạng sói, đem những kẻ tiến vào rừng thăm dò một đi ko trở lại? Nếu ko phải Diệp Minh nhắc nhở, chính Vũ Quân cũng ko nghĩ tới nàng thế nhưng đem Tiểu Hắc thành đứa trẻ nhỏ mà yêu thương che chở.
50 Vũ Quân đứng trước cửa phòng mình ở Vong Tình cư, ko khỏi có chút cảm khái. Lần trước đứng ở đây cũng là chuyện của gần một năm trước rồi. Ngoài tiền sảnh Vân phủ, mọi người đang mải tiếp đón hai vị hoàng tử cao quý của Mạc quốc.