1 Năm năm trước, thành phố A.
Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét.
2 Nhưng, Hồng bang có thể chống lại với Thanh bang của ông, dĩ nhiên cũng không phải khinh địch như thế là có thể động được. Hơn nữa Hồng Kinh Thiên là lão hồ ly có nhiều nơi ẩn nấp, thường xuyên thay đổi địa phương, căn bản không biết tổng bộ của bọn họ đến tột cùng ở nơi nào.
3 Mà lúc này, trong biệt thự lại không có ai?
Chẳng lẽ trong biệt thự này có đừơng hầm hay sao?
Nghĩ thầm, rồi Mộc Đồ nói với người tới: “Đi xem một chút”
Hai người một trước một sau đi về phía biệt thự, mới vừa vào cửa chính.
4 Hôm nay mọi người của Thanh bang bị vây, thật đúng là đi vào dễ dàng đi ra khó khăn. Đây chính là cơ hội ông chờ đã lâu mới chờ đựơc, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
5 Mà ở sau lưng Hồng Bưu, từng một bóng người màu đen nằm dưới đất, không cần suy nghĩ cũng biết là người của Thanh bang bọn họ.
Tên này quả thật như âm hồn, xuất hiện lúc nào bọn họ cũng không biết, huống chi lại còn giết nhiều anh em bọn họ như vậy.
6 Đây là một tứ hợp viện nhỏ, gạch ngói xanh đen, cửa sổ màu đỏ. Nhìn qua có chút cũ kỹ lại làm người ta có một cảm giác phong cách cổ xưa.
Một góc viện nhỏ, mấy chậu hoa hồng đang nở rộ, hương thơm tập kích ngừơi, tươi đẹp như lửa.
7 Kể từ khi cha mình qua đời, hai mẹ con cô phải nương tựa vào nhau mà sống, vì cô, mẹ chịu không ít khổ cực. Cũng là vì mình mà khiến cho bà chưa đến bốn mươi tuổi đã bị bệnh tật toàn thân, quanh năm phải lấy thuốc mà sống.
8 Tại sao những người đó có thể cuộc sống sung sướng, trong khi mẹ con cô lại phải chịu khổ. Cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, khiến những người đó cũng nếm thử một chút những gì họ đã đắc tội, thử một chút những khổ cực mà mẹ con cô phải chịu đựng.
9 "Các chủ" Mai cung kính kêu một tiếng, đứng ở một bên chờ cô gái phân phó.
"Dẫn đi, để cho hắn hưởng thụ một chút đạo đãi khách của Hồng Nhan các chúng ta.
10 Lái ô-tô chạy vào đường quốc lộ ở ngoại ô, từng trận gió mát thổi, mang theo mùi thơm của cỏ dại, ngửi thấy mà nhẹ nhàng khoan khoái, tẩy đi không ít nóng bức của mùa hạ, làm cho người ta tỏa ra vui vẻ.
11 Thành phố A, Hồng Nhan Các, phòng giam dưới đất.
Trong phòng giam u ám, Mai giơ bàn ủi trên tay lên, từng bước một đi tới phía ngừơi đàn ông đối diện, bàn ủi lửa đỏ chiếu ra vẻ mặt tràn đầy sát khí của Mai, như ác ma tựa như Tu La.
12 "Tôi cũng không biết là ai, hình như người này là Các chủ bảo chúng ta bắt. " Hỏa làm bộ trả lời, một đôi mắt lại sáng loáng lấp lánh nhìn Hồng Huy đối diện.
13 "Ngữ, cậu ở trong nhà chờ Các chủ, mình dẫn người đi xem xét trước. " Hỏa vội vàng hướng về phía Ngữ dặn dò một tiếng, rồi tự mình đi vào phòng chuẩn bị.
14 Mộc Vân Phong trở về khu nhà ở, nhìn thấy phòng khách trống không, chỉ có Ngữ ngồi một mình ở trên ghế sa lon cầm một quyển sách đọc say sưa.
"Ngữ, những người khác đâu?" Mộc Vân Phong nhàn nhạt lên tiếng hỏi, đi tới một chỗ khác trên ghế sa lon ngồi xuống.
15 Hoả này bình thường đều tốt, vì không thể gặp thức ăn ngon, chỉ cần có thức ăn ngon, không chỉ làm cho cả ngừơi cô ấy mất đi bình tĩnh, lại còn lộ ra dáng vẻ ăn hàng.
16 Bóng đêm đang dày đặc, gió đêm thổi trên bề mặt, với cái lạnh nhè nhẹ, mang đến từng đợt sảng khoái.
Trăng ẩn ngôi sao xuất hiện, sao dầy đặc lấp lánh, làm đẹp cả màn trời.
17 "Một, hai, ba. . . . . . " Hỏa dùng ngón tay kiểm tra người ở trong Lâm trạch, một lại một, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Hay thật, tổng cộng 300 người, thật đúng là hắn đem tất cả mọi người tới đây.
18 Một tên trong đó lĩnh mệnh đi vào trong sân, tiện tay chọn mấy người đi ra bên ngoài viện.
Hỏa và Mộc Vân Phong ở trên cây nhìn thấy người đột nhiên đi ra ngoài, thì nhíu lông mày, hứng thú dồi dào nhìn tên đó ở trong viện chọn lựa thuộc hạ, sau đó đi ra ngoài viện đi đến đầu trấn.
19 "Đúng rồi, Tiểu Hắc, mày nói xem mấy người đó có thể từ chỗ khác đi vào trấn hay không vậy, bằng không sao chúng ta chờ lâu như vậy mà cũng không phát hiện ai?" Suy nghĩ một chút, gã đàn ông nói với Tiểu Hắc.
20 Mai đã đưa tay ra, nắm lấy cổ họng của đối phương, theo một tiếng rắc rắc xương do vỡ vang lên, gã đàn ông mở cửa ngã ở trên mặt đất.
Nghe thấy âm thanh, gã đàn ông cầm ống nhòm chợt xoay đầu lại, thấy ở cửa một cô gái trẻ đi vào, lại nhìn thấy người anh em của mình ngã xuống đất, tay nhanh chóng đưa về phía bên hông của mình, nhưng tốc độ của gã nhanh thế nào, cũng không nhanh hơn tốc độ của Mai, gã đàn ông chưa rút súng ra, thì Mai lắc mình một cái đã đến bên cạnh gã, cô giơ tay lên, tay ngọc thon thon đã dính lên trên cổ của đối phương.