1 Nghe nói người trước khi chết sẽ trải qua năm gia đoạn tâm lý: Phủ nhận, tức giận, níu kéo, uể oải, tiếp nhận.
Nếu như người sau khi chết sống lại tại thời đại khác với thân phận khác, như vậy chỉ cần làm hai chuyện, tiếp nhận và thích ứng.
2 Đến giúp A Tài dọn nhà chính là Vương Tiểu Hổ và Cao Hành.
“A Tài, ngươi chỉ có thế này sao?” Vương Tiểu Hổ thấy trong tay A Tài chỉ có một bọc hành lý.
3 Tự sát? Bị giết?
Bên kia, lúc A Tài đẩy cửa phòng ra, thấy một nữ nhân treo cổ trên xà nhà.
A Tài bước nhanh đến nâng người nữ nhân lên, Vương Tiểu Hổ vội vàng đỡ nữ nhân xuống đất, A Tài dò xét hơi thở của nàng, sờ soạng mạch đập nơi cần cổ, lật đồng tử, người đã chết.
4 “Cốc cốc…” Thạch Mặc gõ cửa phòng thiếu gia nhà mình, Lâm Khiêm mở cửa, thấy người tới là Thạch Mặc liền cho hắn vào phòng.
“Thiếu gia, đã chuẩn bị xong.
5 “Ý là không thẩm lí và phán quyết có tội trước, mà suy đoán bị cáo vô tội trước. ” Đây là nguyên tắc suy đoán vô tội của hiện đại, lời nói ra, bốn người khác trước sau như một ngơ ngác nhìn A Tài, vì sao mỗi lần A Tài nói loại lời này, cũng cảm giác sau lưng hắn như là có hào quang, hình tượng rất là cao lớn.
6 “Không phải các ngươi đã bắt được hung thủ giết nữ nhi của ta sao? Không nhanh chóng phán án định tội, còn làm gì?” Đối với chuyện huyện lệnh Ngô Viêm đột nhiên dừng thẩm lí và phán quyết A Đức, Lý lão gia rất không hiểu.
7 “Không có việc gì. ” Cao Chí nói, “Nghe nói đại nhân được triệu hồi kinh sư, ngươi có tính toán gì không?”
Lời của Cao Chí khiến Cao Hành và A Tài đều sững sờ.
8 Bất quá, kinh thành đúng là kinh thành, đường đều rộng rãi hơn so với nơi khác, nhà cửa cũng kiên cố hơn.
A Tài vén màn che của cửa sổ xe ngựa lên, nhìn hai bên đường.
9 Cao Hành đứng ở một bên, nhìn thấy thi thể, nhịn không được nói, “Sao mỗi lần ngươi đi ăn cái gì đều đụng tới án mạng. ” Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng huynh đệ Cao gia đều nghe được, liếc hắn một cái ý trách cứ.
10 “Ngươi nhìn ta một canh giờ, có chuyện thì nói. ” Triển Cảnh Nham tiếp tục lật xem công văn.
Âu Dương Húc ngồi một bên nhìn chủ tử của hắn như nhìn quái vật, “Người nọ là ai?”
“Ai là ai?”
“Chính là người được ngươi cứu ra từ đám cháy.
11 A Tài nghĩ nghĩ, “Trước mắt, chúng ta biết được thời gian Từ chưởng quỹ tử vong là từ giờ Dậu tới giờ Tuất, vị trí phòng của Từ chưởng quỹ cũng không quá vắng vẻ, cách cửa sau có hai gian phòng, muốn đến tiểu viện phải đi qua nhà bếp và đại sảnh.
12 Ăn xong cơm tối, Cao Hành chưa trở về phòng của mình, ngồi ở tiểu viện của A Tài, nghĩ đến án tử, lại không có đầu mối. Xoay đầu nhìn A Tài, “Ngươi đang nghĩ cái gì?”
A Tài gối hai tay dưới đầu, nằm trên võng, nhìn trời đêm, may mà bây giờ là mùa xuân, bằng không cứ nằm ở bên ngoài như vậy, mùa hè sẽ bị muỗi cắn chết, mùa đông sẽ bị đông lạnh mà chết.
13 “Cái gì? Lại xuất hiện một cỗ thi thể?” Cao Hành hô to một tiếng. “Tranh thủ thời gian. ”
Đoàn người nhanh chóng đến ngôi miếu đổ nát ở thành bắc, bị khung cảnh của hiện trường làm hoảng sợ.
14 “Dân phụ cho rằng có thể sống một cuộc sống an ổn, ai ngờ, đó là lúc cuộc sống địa ngục của dân phụ bắt đầu. ” Vẻ mặt của Hạnh Hoa lúc này khiến mọi người cảm thấy một loại cam chịu, một loại tuyệt vọng.
15 “Ngươi đã nghe chưa, án tử của chưởng quỹ Nhất Phẩm Lâu đã bắt được hung thủ. ” Âu Dương Húc ngồi thảnh thơi trong thư phòng nói với Triển Cảnh Nham.
“Hóa ra người ngươi cứu là ngỗ tác, hình như rất có bản lĩnh.
16 Hiện tại nghĩ về chứng cứ chứng tỏ Từ phu nhân và Chung quản sự không có mặt tại hiện trường.
Từ phu nhân: “Khi đó ta đánh đàn trong phòng, Tiểu Đào luôn ở bên cạnh ta, ta nghĩ hạ nhân làm việc gần đó cũng nghe được tiếng đàn.
17 Cơm tối xong, người Cao gia và A Tài tụ lại một chỗ, “Ngày mai Thôi đại nhân muốn thẩm tra xử lí án kiện này. ” Cao phụ nói.
“A? Cha, sao lại nhanh như vậy?” Cao Hành hỏi.
18 Án tử vừa vỡ, mọi người thật cao hứng chúc mừng Thổ Đậu, A Tài nói đích thân xuống bếp, sáng sớm liền vào trong bếp khai hỏa.
Thổ Đậu, Mộc Đầu, Hạnh Hoa ngồi ở bên bàn đá trong tiểu viện, trên bàn dọn một khay bát đũa.
19 A Tài dẫn Triển Cảnh Nham trở lại chỗ ở, vào tiểu viện thì thấy Thổ Đậu đang ngồi trên võng, đong đưa qua lại. Thấy A Tài vừa về, nó nhảy xuống, định chạy tới, nhưng nhìn đến người xa lạ phía sau liền dừng bước.
20 A Tài nghiệm thi xong, quay sang, “Chú ý. ” Hắn kinh hô, bởi vì Thổ Đậu lui về phía sau dẫm lên hài đặt bên giường, không đứng vững, sắp ngã, may mà Cao Hành tay mắt lanh lẹ, vứt giấy bút xuống đỡ được nó.