1 Đầu lưỡi quấn quanh gianHương vị ngọt ngào, một tư vị khiến người ta sa vào không thể gượng dậy nổiTrong lúc bất tri bất giácĐã đem bóng dáng đối phương khắc sâu vào trong lòng…Đó là một tờ thiếp mời màu hồng thanh lịch, trang trí tinh xảo, bốn phía dùng sợi tơ màu vàng thêu thành những hoa văn mẫu đơn tôn quý, trên vải lại được rắc kim phấn, thoang thoảng bay ra một hương hoa mẫu đơn, thản nhiên mơ hồ.
2 Không hổ là Thương Nguyệt quốc, cung điện tráng lệ đẹp như tiên cảnh, chẳng bù cho Hoa Vũ quốc bọn họ, nghèo rớt mồng tơi. Nhìn xem, ngay cả thứ dùng để chiếu sáng buổi tối còn là những viên dạ minh châu thực lớn, khảm trên cột lớn tinh xảo, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ của viên ngọc.
3 “Lộng Nhi, ngươi có vẻ rất mệt, tối hôm qua không ngủ được hay sao?” Sáng sớm tỉnh lại, cả người Hoa Diệu Nhi thần khí thanh sảng, lại thấy vẻ mặt muội muội ỉu xìu mệt mỏi, còn mang theo đôi mắt gấu trúc nặng nề.
4 “A…. . Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ngươi là đồ khốn khiếp hỗn trướng!”Tiếng rống giận truyền ra từ trong phòng, vang vọng toàn bộ sân. Hoa Lộng Nhi coi cái gối đầu trở thành Thương Nguyệt Ngạo Vân, không ngừng dùng sức đấm, dùng sức đá, khuôn mặt nhỏ nhắn vì lửa giận mà đỏ bừng lên.
5 Chìm đắm trong nhiệt tìnhCùng nhau trúng Cổ “yêu”Không thể kìm nén những hi vọng trong lòngKhát cầu ngọt ngào giao hợp cùng thân thiết“Ngươi hạ xuân dược với ta?” Hạ thân dần dần trướng đau dục vọng, cảm giác này đối với Thương Nguyệt Ngạo Vân mà nói, một chút cũng không hề xa lạ, cho nên, hắn không thể không cảm thấy kinh ngạc.
6 Thương Nguyệt Ngạo Vân sau khi đem toàn bộ rượu truyền vào hoa huyệt mới vứt chén sang một bên, dùng chút sức mở rộng hơn hai chân đang níu vào của nàng, vùi đầu vào giữa…….
7 Sáng tinh sương, tia nắng đầu tiên lặng lẽ soi thấu vào căn phòng. Thương Nguyệt Ngạo Vân theo bản năng đưa tay muốn kéo thiên hạ bên cạnh vào trong lòng, thân thủ vươn tay lại ôm phải không khí.
8 Đúng vậy, nàng sẽ không đem tâm tình đặt trên người Thương Nguyệt Ngạo Vân. Hơn nữa, khi bọn nữ nhân của hắn chạy tới sẵng giọng với nàng, Hoa Lộng Nhi càng trở nên kiên định.
9 Có ý định phản kháng Ác ý cố tình chọc giậnThực đều chỉ vì muốn độc chiếm chú ý trong lòng ngườiThứ tình yêu này! Đều khiến người ta thay đổi…“Không! Ta không cần! Ta mới không cần làm vương phi của ngươi!” Hoa Lộng Nhi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay tức khắc.
10 Nếu thật sự có đứa nhỏ của hắn…. Vuốt nhẹ cái bụng bằng phẳng, Hoa Lộng Nhi nghĩ đến khả năng này liền không khỏi khẽ cười. Trong nụ cười tươi ấy, còn có chờ mong.
11 Đêm hôm khuya khoắt, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ chuồn êm khỏi phòng, tính vụng trộm rời khỏi hoàng cung. Tự hỏi cả một buổi chiều, Hoa Lộng Nhi rốt cục đưa ra quyết định………Nàng phải rời khỏi Thương Nguyệt quốc.
12 Biết Hoa Lộng Nhi không thể kháng cự chính hắn, động tác của hắn càng thêm cuồng dã làm càn, ép lưng nàng đè sát vào tường, hai thân thể dính sát vào nhau như hợp thành một, lưỡi cùng lưỡi không ngừng dây dưa, trao đổi lẫn nhau nước bọt, nụ hôn quá mức kích cuồng làm cho nước bọt không kịp nuốt, theo khóe miệng mà chảy ra.
13 Trở về Hoa Vũ quốc, Hoa Lộng Nhi tình nguyện rời đi Thương Nguyệt Ngạo Vân. Nhưng là, lời đêm đó hắn nói, cũng không ngừng xoay bên tai nàng quanh quẩn.