1 Tít… tít… Ngay giữa phòng họp, tiếng chuông điện thoại di dộng không hề khách khí đỗ chuông, kéo Cố Bình An từ trong mộng giật mình tỉnh táo lại. Gian phòng bị tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí nới đây, thoáng cái tất cả liền trở nên dị thường khẩn trương, ngay cả tiếng gió đang luồn qua giấy cũng có thể nghe rõ mồn một.
2 Cố Bình An đem theo xách tay ra khỏi văn phòng. Quan Tiểu Bảo đã vui vẻ lên xe rời đi từ lâu giờ đây chỉ còn Cố Bình An đang đứng trước cửa lớn công ty, tựa như hòn vọng phu đang chờ Thẩm An Bình đến.
3 Kỳ thật Thẩm An Bình đối với Cố Bình An cũng không bình thường. Với con gái hắn luôn tỏ ra rất nho nhã, lịch sự, phong độ, nhưng với Cố Bình An thì lại dị thường không giống, luôn cười nhạo cô.
4 Bình nước biển trên cao từng giọt từng giọt chảy xuống. Trong đầu Cố Bình An hỗn độn cùng mệt mỏi, cô ngủ quên đi. Trước gìờ chỉ có khi bị bệnh cô mới không bát nháo mà nằm im.
5 Thời điểm Cố Bình An cùng Tất Nhiễm chia tay, mọi người ai nấy đều kinh ngạc, bọn họ đã quen nhau ba năm, cứ ngỡ sau khi tốt nghiệp đại học thì cả hai sẽ kết hôn, ai mà ngờ bọn họ lại chia tay nhau chứ.
6 Buổi tối đó, lúc ăn cơm cả người Cố Bình An mồ hôi ướt đẫm, cô đã lâu chưa về nhà ăn cơm, quả thật cơm ở nhà mẹ nấu là ngon nhất, sẵn lúc đang đói , cô chả để ý hình tượng thục nữ gì nữa, ra sức vùi đầu ăn cơm.
7 Cố Bình An thay áo ngủ xong liền tiến vào tấm chăn mềm mại trên giường Thẩm An Bình. Tuy hắn không thường về nhà, nhưng chăn giường ra nệm đều được giặt giũ rất sạch sẽ, Cố Bình An còn thoáng ngửi được mùi hương chỉ thuộc về Thẩm An Bình làm cô cảm giác thật yên tâm.
8 Cố Bình An ngẩn ra, nghiêm túc hỏi lại:”Tại sao mình làm trong bộ phận hành chính lại không biết gì cả chứ?” Quan Tiểu Bảo cười thập phần giảo hoạt, vẻ mặt như đang xem kịch vui:”Lão đại tối qua gọi ình, nói mình giúp bồ làm công tác tư tưởng trước.
9 Nhìn vẻ mặt đùa dai của Tất Nhiễm, Cố Bình An không nói im lặng đứng nhìn trời, trong lòng không tránh khỏi ảo não suy nghĩ. Cô đã không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh đối mặt kẻ địch, nhưng không hiểu sao lần này cô lại khinh địch, dễ dàng để cho hắn chọc giận, thật là thất sách mà! Cô không muốn cùng hắn tranh cãi, tiến đến mở cửa ngồi vào ghế sau xe Dọc đường đi Cố Bình An vẫn duy trì vẻ trầm mặc, Tất Nhiễm cũng thức thời mà không làm phiền cô, chỉ đơn giản nói chút ít về sự an bài của công ty.
10 Cố Bình An ôm hai bên tai, khó tin trừng mắt nhìn Tất Nhiễm:”Anh có ý gì?” Tất Nhiễm vờ như không hề xảy ra chuyện gì, nhíu mày:”Thật là nhàm chán, tưởng đâu có thể chọc giận hắn một phen.
11 Cố Bình An cười thật thoải mái, ngay cả trong tia mắt cũng mang đầy ý cười, hai tay chắn trước ngực anh, đem mọi cảm giác ấm áp trên cơ thể anh thu hết vào tay mình.
12 Cố Bình An tính tình tùy hứng, quái đản, người quen biết cô không ai còn lạ gì với tính cách này. Cô cũng giống Quan Tiểu Bảo nghĩ gì nói đó, rất tùy ý; nhiều khi nhìn cô càng giống nhân vật trong những bộ phim truyền hình của TVB, là nhân vật tuy không được yêu thích nhưng lại sống rất dai, xuất hiện từ đầu kịch đến cuối.
13 Lo lắng một hồi lâu vẫn là không chịu được, lấy điện thoại gọi cho Quan Đại Bảo. “Ối, hôm này trời mọc hướng tây sao? Cố đại tiểu thư lại gọi điện cho tiểu nhân cơ đấy?” Quan Đại Bảo và Quan Tiểu Bảo bộ dạng thật giống nhau không khác.
14 Cố Bình An không biết phải dùng thái độ hay giọng điệu gì để đáp lại vấn đề nặng nề mà Cố Mẹ đặt ra với cô. Người hiểu Cố Bình An đều biết, Mạc Phi tuyệt đối chính là điều tối cấm kỵ trong lòng của cô, cô tuyệt không nể tình bất cứ ai trước mặt mình đề cập đến con người này.
15 Đến lúc tan học, Thẩm An Bình quyết định không muốn về cùng cô, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong đứng tựa vào cửa, chờ Mạc Phi đang bận họp hãy còn chưa trở về từ chỗ giáo sư.
16 Cố Bình An nắm di động cười khanh khách. Một bên cười, một bên cầm điênn thoại hướng cửa sổ đi đến, trách cứ nói:” Em biết Thẩm đại thiếu anh có tiền nhưng cửa kiếng nhà em cũng không phải là thứ tùy tiện có thể phá đến, anh không sợ làm người bị thương sao.
17 Mạc Phi vừa dứt lời, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên quỷ dị. Cố Bình An hoảng hốt, tay còn đang cầm đôi đũa gắp thức ăn, cũng không biết mình vừa gắp phải một miếng cá viên nóng hổi mà đã bỏ vào miệng, nhất thời nhiệt độ nóng truyền đến miệng, nước mắt cô thoáng cái liền tuôn ra.
18 Cố Bình An không muốn tiếp tục để ý đến Cố mẹ. Mặc cho bà phía sau cô la ó, cô cũng không quay đầu hướng cửa lớn lao ra, giờ đây trong đầu cô đã không còn một chút lý trí nào.
19 Thẩm An Bình vừa dứt lời, mọi thanh âm trên thế giới giống nhau đều ngừng hẳn, đều yên lặng đến dị thường làm cho người ta lạnh cả sống lưng. Anh đứng im đó, mặc cho gió nhẹ thổi lay mái tóc; Cố Bình An nhìn thấy hình ảnh trươc mắt này cũng không tránh khỏi có chút choáng váng.
20 Tất Nhiễm không tức giận, cười càng thêm tà mị:”Em quả nhiên là có thể bằng ánh mắt mà nhìn thấu mọi chuyện, mục đích của anh thế mà cũng bị em phát hiện ra.