1 "Két" một tiếng, cánh cửa sắt nhà tù Giang Thành mở ra, An Noãn có chút chần chờ từ bên trong bước ra, phía sau nhân viên công tác đã thúc giục: "Nhanh lên chút, không phải còn muốn ở đây thêm vài năm sao?".
2 Sáng sớm, mặt trời vừa mọc, đêm đen dần dần bị ánh mặt trời thay thế. An Noãn đứng lên, hít sâu một hơi, cười đối mặt với một ngày mới. Cô dùng điện thoại công cộng, gọi cho La Hiểu Yến.
3 Thoáng chốc, An Noãn làm việc ở Trăm Nhạc đã được một tháng, Phù Thu thật quan tâm đến cô, bình thường thì phải trải qua ba tháng thử việc nhưng bây giờ chỉ một tháng cô đã được nhận làm nhân viên chính thức.
4 "Không được đi kiếm Tử Kỳ. "An Noãn nằm trên giuờng, trong đầu là giọng nói lạnh lùng của Mạc Trọng Huy. Đã ba năm, đối với hắn Hà Tư Kỳ vẫn là người quan trọng nhất.
5 Thường Tử Phi nhíu mi lẳng lẳng nghe An Noãn nói hết, nhìn cô sửa soạn lại quần áo của mình chuẩn đi. Cho đến khi An Noãn ra gần đến cửa, anh mới nắm cổ tay cô lại, đem cô đẩy mạnh lên sopha.
6 10 giờ đêm, An Noãn tan ca từ bên trong trung tâm thương mại đi ra, rất xa đã thấy Thường Tử Phi đứng đợi trước cửa, gió có chút lớn thổi áo khoác của anh bay lên.
7 An Noãn cả ngày đều không yên, không biết hôm nay Thường Tử Phi lại làm ra hành động kinh người gì. Cảm giác lúc này giống lúc ở trong tù, có thể có người yêu cô nên thấy đủ, nếu Thường Tử Phi là một người khác, có lẻ cô đã tiếp nhận rồi.
8 Trương Húc miễn cưỡng tìm Hà Tư Kỳ đem lên xe, đại tiểu thư vừa lên xe đã bắt đầu bão nổi, đối với Mạc Trọng huy ho tô gọi nho: "Anh rõ ràng đã tới, sao không xuống xe tìm em, rốt cuộc bạn trai em là ai, Trương trợ lý la bạn trai em hả?"Mạc Trọng Huy không chút tức giận, cầm lấy khăn cẩn thận giúp cô lau lau mái tóc.
9 An Noãn xin nghỉ làm một ngày, đặc biệt ở nhà chăm sóc Thường Tử Phi, nhưng cái người này bị vui vẻ làm cho hỏng rồi, nằm ở trên giường sai bảo An Noãn.
10 Thường Tử Phi đưa cô đến thương xá, trong tiệm mọi người đều vui vẻ đùa: "Chậc chậc, rốt cuộc cũng tu thành chính quả nha, Thường tổng dù sao cũng phải mời khách nha.
11 Hà Tư Kỳ rốt cuộc cũng tìm đến chỗ cô làm, An Noãn không muốn cùng cô ta cãi vả, Phù Thu đối với cô rất tốt, cô không muốn ở cửa hàng gây chuyện. "Ah, đây không phải là con gái của An thị trưởng sao? Chậc, chậc, An thị trưởng lúc sinh thời hối lộ nhiều như vậy, lại không để lại đường rút lui cho con gái ông sao?"Hà Tư Kỳ giọng bén nhọn như muốn cho tất cả người trong thương xá nghe được.
12 Hà Tư kỳ dùng sức đẩy mạnh cửa, giày cao gót gõ mạnh trên nên nền gạch phát ra tiếng chói tai, Trương Húc thức thời lui ra. Mạc Trọng Huy mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thản nhiên nói: "Anh không phải đã nói, trong lúc anh làm việc em không được đến đây sao.
13 "Tôi muốn thân thể cô, được sao?"An Noãn bị chấn động vì lời nói của hắn, ngơ ngác đứng trước mặt hắn. Mạc Trọng Huy cúi đầu, cười hai tiếng giống như đã đùa đủ: "Được rồi, tôi chỉ đùa một chút.
14 An Noãn đang ngủ bị tiếng đập cửa làm thức, cô lấy di dộng ra nhìn, mới 3g sáng. La Hiểu Yến có chìa khóa nhà, không có chuyện đêm về gõ cửa. Nghĩ đến đây, An Noãn sợ đến mức chui vào chăn, lúc này tiếng di động vang lên, nhìn màn hình thấy ba chữ Thường Tử Phi, cô như tìm được người cứu mạng, lập tức nghe điện thoại, giọng nghẹn ngào nói: "Có người gõ cửa, em sợ quá.
15 Xe đến biệt thự Mạc gia, Trương Húc xuống xe mở cửa cho Hà Tử Kỳ, Mạc Trọng Huy lại như chưa muốn xuống. "Đã trễ như vậy, anh còn muốn đến công ty sao?" Hà Tư Kỳ hoài nghi hỏi.
16 Đi ra khỏi phòng Phan quản lý, An Noãn mới ý thức đã xảy ra chuyện gì, cô dùng sức gỡ tay Mạc Trọng Huy ra, nhưng không có cách thoát được. "Mạc Trọng Huy, buông tôi ra, tôi muốn đi tìm La Hiểu Yến.
17 La Hiểu Yến ngủ một giấc cho đến giữa trưa hôm sau, mở mắt phát hiện mình nằm trên một cái giường xa lạ, An Noãn thì đang ngủ trên đầu giường. "Noãn Noãn, đây là đâu?"An Noãn giựt mình đứng dậy, rót cho cô ly nước ấm, tức giận nói: "Chị đêm qua say rượu, đây là phòng nghĩ của Thiên Đường.
18 Chuyện ở Thiên Đường An Noãn không có nói với Thường Tử Phi. Anh dạo này rất bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn tranh thủ thời gian đón cô tan làm. Có mấy lần lúc anh đến cô chưa ra như vậy lại ngủ trên xe.
19 Buổi tối, Thường Tử Phi rước An Noãn tan ca, nhận ra cô có tâm sự, cảm thấy có lỗi anh hỏi: "Em làm sao vậy? Có phải dạo này anh lo làm việc không có thời gian dành cho em nên em giận?"An Noãn đầu quay hướng cửa sổ, thản nhiên trả lời: "Không phải, do em hơi mệt.
20 An Noãn không lấy lại được đồng hồ nhưng cũng cảm thấy thoải mái được chút, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Trọng Huy mặt xám mày tro rời đi, thực sự cảm thấy như trả được thù.