1 Mộc Uyển Băng sinh ra chưa bao giờ được hạnh phúc.
Vì sao ư?
Chỉ cần cái danh con ngoài dã thú thì cũng đủ để Mộc gia, tập đoàn Mộc thị chán ghét cô rồi.
2 Khi cô tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau. . .
Trong phòng vang vọng tiếng bàn phím máy tính và tiếng nam lạnh lùng, thân quen.
3 Oan gia
8. 1K 363 18
******************************
Sáng hôm sau.
- Đây là cô bé tối hôm qua con mang về? Khí chất không tệ. Mà mắt con bé.
4 - A kia không phải con mù ở nhà cậu sao, Tình nhi?
- Hả, đâu?
Xui xẻo thay cho cô,đi chơi cũng gặp phải oan gia. Đám bạn của Mộc Tình và cô ta kéo nhau xúm lại quanh cô.
5 - Anh. . . anh là ai? Đừng có to gan, anh có biết đây đường đường là Mộc tiểu thư của Mộc thị không? Hả?
Thẩm Kì ngu ngốc vẫn không nhìn thấy nguy cơ trước mắt(^-^)
- Thẩm Kì, mày câm mồm!!!
Cái con nhỏ ngu ngốc này, chẳng lẽ nó không biết trước mặt người đàn ông này, cái danh Đại tiểu thư Mộc thị của cô ta chẳng là cái thá gì sao?
Lo sợ, cô ta thật sự rất sợ người đàn ông này, nếu không, cô ta nhất định đã tự bán mình cho anh(-_-"") chứ chẳng đến lượt Uyển Băng.
6 - Ba? Mộc thị làm sao cơ?
- Về nhanh, về nhà rồi bàn tiếp. . .
- Alo? Ba?
Mộc Tình vội vã, bỏ mặc mọi chuyện đang xảy ra mà về nhà.
7 - Băng nhi, em định đền bù cho tôi thế nào?
- Ahaha. . . Lãnh tổng, anh nói gì thế? Sao tôi không hiểu anh nói gì nhỉ?( T-T"")
- Trí nhớ em kém vậy sao? Thôi không sao, để tôi giúp em nhớ lại.
8 Mộc Tình như cảm nhận được có điều không ổn, vội rụt người lại núp sau Mộc Gia Hoàng, run sợ ngước nhìn anh.
Song lại nghĩ về ánh nhìn vừa rồi của anh khi nhìn cô ta, cô ta can đảm đứng lên lớn giọng:
-Mộc Uyển Băng, sao mày còn ở nhà Lãnh Phong, thật là hồ li tinh y như mẹ mày!
-Phong.
9 - Anh hỏi làm gì? Phải, vậy thì sao?
Lâm Hạo nhìn cô phức tạp.
- Phong, tôi nghĩ phải nói chuyện với cậu một chút.
Lãnh Phong im lặng, từ từ đặt cô xuống.
10 Vậy là đêm hôm đó, cô "được" anh hầu hạ chu đáo.
Hôm sau,cô và anh về đến nhà, Thiếu Lăng đã đứng chờ ở đại sảnh.
- Lão đại.
11 *** 5 năm sau***
Cũng đã 5 năm năm sau vụ nổ máy bay ấy. Rất nhiều người tử nạn,nhưng vẫn còn nhiều người mất tích, không tìm thấy thi thể.
12 - Em yêu sao vậy?
Giọng nói non nớt mang theo vài phần bá đạo vang lên. Một cái đầu nhô lên sau hông Uyển Băng, một cậu bé thập phần khả ái và phúc hắc xuất hiện.
13 - Lãnh. . tổn. . . gg!?!
Người con gái kia sửng sốt nhìn anh. Ai nghĩ tới anh lại có mặt ở đây cơ chứ?
- Cô là ai?
Anh lạng giọng gằn từng chữ.
14 Trương Hân khiếp sợ trong lòng nhưng nhiều hơn là đố kị. Điều gì khiến một người con trai như anh ôn nhu, chung tình đến vậy? Nhất là khi người phụ nữ kia đã chết.
15 *** Đại sảnh Trương gia***
Mọi thế lực lớn bé trong khu vực đều hội tụ về tham gia tiệc sinh nhật 21 tuổi của tiểu thư Trương gia.
Vốn mặt mũi Trương gia không lớn lắm nhưng khiến mọi người phải nể mặt tham dự cũng chỉ vì cách đó không lâu, Lãnh tổng Lãnh thị vừa cùng Trương thị trưởng hợp tác làm ăn.
16 Bảo bối, trước mặt em anh còn có thể diện sao? Mau tới đây, ăn anh đi! Đền bù dạ dày của anh nào!
Lãnh Phong uốn éo người, khăn tắm duy nhất trên người rơi xuống nền nhà, anh lõa thể nằm trên giường đưa đôi mắt tràn ngập mong đợi về phía cô.
17 Lãnh Phong vội lao đến túm áo Thiếu Lăng
- Nói!!!
Lúc này, anh đã hoàn toàn mất kiểm soát. Đây là lần thứ 2 Thiếu Lăng nhìn thấy Lãnh Phong như vậy, tất cả đều vì.
18 Trên một khu phố sầm uất của thành thị, Lãnh An tung tăng xách một loạt món đồ mới ra mắt trên thị trường mà cô vừa mua được.
Nếu nói thành phố A là lãnh thổ của Lãnh gia thì thành phố F có lẽ là nằm ngoài bàn tay của họ.
19 - Ông ngoại, khi nào người trở về LonDon vậy? Thuần Thuần thật không muốn xa ông chút nào
~Tiểu Thuần Thuần ngồi trên đùi Lục Tề, ngây ngô cất giọng làm nũng ông.
20 Ba ngày trôi qua thật nhanh, thoáng chốc hôn lễ của Lãnh tổng cao cao tại thượng cũng đến.
Lãnh gia, không khí đặc biệt tưng bừng náo nhiệt.