1 -"Tẩu Tẩu, Tướng Khuyết ca đã trở về chưa?”Sáng sớm, Hoa Điệp vẻ mặt hăng hái chạy vào sương phòng, cánh cửa mở ra, trong phòng liền truyền đến tiếng một nữ nhân thét chói tai, còn mang theo tiếng chửi rủa.
2 Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết không chút thay đổi, hai mắt híp lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hoa Điệp. “Cô nam quả nữ chung sống một phòng, nếu truyền ra, chỉ sợ thanh danh của muội….
3 –“Nàng không phải Màu Điệp?” Trung niên nam tử hoang mang nhìn Hoa Điệp, hắn cơ hồ thì thào tự nói: “Đúng rồi, Màu Điệp đã chết, nàng đã chết ở. . . nhưng mà nàng cùng nàng ấy rất giống nhau.
4 –“Muội xem, môi của muội chảy máu rồi. ” Thẩm Tướng Khuyết cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp Hoa Điệp lau đi vết thương trên môi. Nàng nhút nhát nhìn hắn, “Tướng Khuyết ca, huynh không tức giận?”.
5 “Hoa Điệp, mau buông tay, muội sắp siết chết huynh rồi. ” Thẩm Tướng Khuyết nhíu mày, nhanh chóng xoay người, gỡ cánh tay nàng xuống, tránh ình bị nàng siết đến không thở được.
6 “Tại sao không được?” Ánh mắt Thẩm Tướng Khuyết càng trở nên thâm thuý, nhìn u huyệt của nàng đang chậm rãi tiết ra nồng nặc hoa dịch ngọt ngào. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng thăm dò vào hoa huyệt chặt chẽ của nàng, nghe thấy nàng thở hổn hển.
7 –“Thật đáng chết, muội…!” Trong mắt Thẩm Tướng Khuyết dấy lên lửa giận. Hắn thế mà dễ dàng ra như vậyĐối với hắn mà nói, chuyện này đả kích đến tự tôn và mặt mũi.
8 –“Mình đang ở đâu?”Hoa Điệp vừa mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một gian nhà lá rách nát. Khắp nơi đầy cỏ khô, chẳng có gì khác ngoài một cái bàn lung lay sắp đổ, chỉ có thể nói là gia cảnh vô cùng thiếu thốn.
9 –“Ngươi. . . . . . ”Ngôn Chấn tức giận vì nghĩ rằng sắp làm thịt được Thẩm Tướng Khuyết, nếu không phải là Thẩm Hương Viện chạy tới, nói không chừng đã sớm hoàn thành“Tướng công, dừng tay!”“Nương tử, nàng đừng che chở cho tên khốn kiếp này nữa, tất cả đều do hắn hại Tiểu Điệp trở thành như vậy, ta muốn thay Tiểu Điệp xả giận.
10 –Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên rất khó coi, ánh mắt không đè nén được lửa giận. Ngôn Chấn không nén được tức giận, kéo vạt áo của hắn nói: “Ngươi nói Tiểu Điệp đã tỉnh, nhưng mà đến bây giờ muội ấy còn chưa có mở mắt, ngươi giải thích rõ ràng cho ta.