1 Lầu hồng ly biệt bao ngao ngán Đèn hương ngập ngừng bên trướng gấm Ra cửa, bóng trăng tàn Từ biệt, lệ mỹ nhân Các vị hương thân đều yêu hồng mã, hôm nay là ngày thành hôn của cô gái thông minh nhất xứ Mạn La.
2 Búi tóc buồn xuân lược biếng cài Gió chiều đình viện chớm rơi mai Áng mây lơ lửng nguyệt chơi vơi Thụy não lò hun hương phảng phất Lưu tô màn rủ chỉ hồng tươi Thông tê xua lạnh có còn hơi?“Bọn họ…bọn họ muốn bắt ta đi gả cho một người nam nhân cực đáng sợ, nhưng là…” Tử Nãi Dạ ủy khuất nói càng lúc càng nhỏ “Nhưng là ta chỉ muốn để ca ca mang ta đi tìm vị hôn phu của ta thôi! Nhưng là… nhưng là muội muội của ta nói, ta phải gả cho cái tên nam nhân đáng sợ kia, cho nên…cho nên không thể gả cho ca ca ta, bởi vậy… bởi vậy…” Nàng rốt cuộc đang nói cái gì nha? Hai nam nhân vẻ mặt đồng dạng hoang mang mờ mịt nhìn nhau.
3 Tỳ bà lông thúy mắc Trên dây oanh thánh thót Khuyên ta sớm về nhà Song biếc người như hoaTuy rằng đã là cuối thu, Hỏa Châu vẫn nắng nóng như mùa hạ, thỉnh thoảng những cơn gió mạnh thổi tới kéo theo bao nhiêu là cát bụi, có khi còn tạo thành cơn lốc, không cẩn thận sẽ bị cuốn bay từ Bắc Cương tới tận Nam Cương luôn.
4 Vầng trăng ra núi Thiên Sơn Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi Gió đâu muôn dặm chạy dài Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn Bạch Đăng quan Hán đóng đồn Vùng kia Thanh Hải dòm luôn mắt hồ Từ xưa bao kẻ chinh phu Đã ra đất chiến về ru mấy người? Buồn trông cảnh sắc bên trời Giục lòng khách thú nhớ nơi quê nhà Lầu cao đêm vắng ai mà Đêm nay than thở ắt là chưa nguôi.
5 Mạc mạc ám đài tân vũ địa, Huy huy lạnh lộ dục mùa thu, Đừng đối nguyệt minh tư chuyện cũ, Tổn hại quân nhan sắc giảm quân niên. Tài đánh đàn của Nhiêu Dật Phong rốt cục đã làm cho Úy Ngột tộc nhân hiểu được chỗ đáng sợ của hắn, mặc dù hắn vẫn cợt nhả như trước, mọi người vẫn không tự chủ được đối với hắn bảo trì một phần kính sợ chi tâm.
6 Niệu niệu thành biên liễu Thanh thanh mạch thượng tang Đề lung vong thải diệp Tạc dạ mộng Ngư Dương. Trải qua bao ngày đại tuyết tán loạn, cả một vùng đều đã ngợp trong một mảnh mênh mang trắng xóa, bao nhiêu khói bụi sa trường đã hoàn toàn biến mất, đại địa Càn Khôn hết thảy đều đã thần phục ở dưới ngày đông giá rét căm căm.
7 Mỹ nhân hề! mỹ nhân! Bất tri mộ vũ hề! Vi triêu vân? Tương tư nhất dạ mai hoa phát Hốt đáo song tiền nghi thụ quân. Suốt bảy ngày, Mặc Kính Trúc cùng Tử Nãi Dạ canh giữ trong Tùng Mai Trúc xá một bước cũng không ra khỏi, ngày ngày dạo bước trong rừng, đêm đến tâm sự trong phòng, không có tình ý kéo dài, cũng không có sầu triền miên.
8 Đa tình khước tự tổng vô tình Duy giác tôn tiền tiếu bất thành Lạp chúc hữu tâm hoàn tích biệt Thế nhân thùy lệ đáo thiên minh. Nếu Tử Nãi Dạ đường đường chính chính là công chúa, điều Thủy Tiên băn khoăn liền có vẻ dư thừa, bởi vì, một vòng đến phiên Mặc Kính Trúc phải tiến cung hắn đều công khai đem lão bà buộc tại bên người cùng nhau mang đi.