1 “Đừng lấy búp bê vải của ta!”Dưới cây ngô đồng, một cái tiểu cô nương ước chừng 5 tuổi bị một đám nhóc vậy quanh, bọn họ đang tranh đoạt món đồ chơi trẻ con trên tay tiểu cô nương.
2 Vài cái đứa nhỏ sợ hãi nhìn thiếu niên tuấn dật phi phàm trước mặt. “Còn không cút cho ta? !”Thiếu niên kia một tiếng lãnh xích, đám nhỏ vừa mới khi dễ tiểu cô nương lập tức bỏ chạy tán loạn.
3 “Vương gia, ngài thật muốn thú cái quận chúa điêu ngoa kia sao?”Thư đồng của Thuộc Phong tên Tần Tương nghi hoặc hỏi. “Thú thì có làm sao?”Thuộc Phong khinh thường cười nhạo một tiếng, chân thon dài đã bước ra cửa phòng.
4 Tử Ngọc nửa ngày mới thuận khí, nàng khuyên nhủ: “Quận chúa, chúng ta hay là đừng nên đi nữa. Đại nương trong vương phủ nói, những nữ tử nào chủ động thì về sau thường bị tướng công ăn tử.
5 Nghe phụ vương đem hết căn cơ nói ra, mặt Hữu Nhàn đột nhiên hồng lên tựa như đít khỉ. (M: Khỉ đít đỏ ==!)Tử Ngọc sững sờ nhìn Hữu Nhàn, chủ tử da mặt dày tới mức sánh với tường đồng cư nhiên cũng có lúc e lệ?“Quận chúa.
6 Quận chúa tuy rằng bề ngoài dã man, nhưng nàng dù sao cũng là nữ hài tử, lần đó xung đột với Thuộc Vương gia xong, còn không phải âm thầm rơi lệ ?Nàng tuy rằng từ nhỏ đi theo quận chúa nhưng cũng không hiểu, quận chúa rõ ràng là một cô gái có nội tâm thực yếu ớt, tại sao muốn đem mình ngụy trang thành đao thương bất nhập ?“Không cần! Ngươi buông ra!”Hữu Nhàn quá mức kích động, không cẩn thận xô Tử Ngọc ngã xuống đất.
7 “Đúng vậy. Ta chỉ tuân chỉ làm việc, nếu như muốn lí do khác, đó chính là thân phận quận chúa của ngươi môn đương hộ đối với ta…” Hắn lạnh lùng nói. Hữu Nhàn mặt mày tái nhợt——Chỉ là bởi vì, môn đương hộ đối?“Ý của chàng là, lâu như vậy, chàng đối với ta một chút cảm giác cũng không có?”Hữu Nhàn lẳng lặng hỏi.
8 Trong Yến Vân Các (M: tên kĩ viện mà văn nhã thế =. =), hoa khôi đầu bảng Hạ Linh Lung đang đánh đàn thanh xướng vì ân khách duy nhất của nàng từ khi lưu lạc phong trần đến nay —— Thuộc Phong.
9 Hạ Linh Lung khẽ nhếch khóe miệng, thuận theo hắn phối hợp, cũng thường thường phát ra vài tiếng hàm dục ngâm nga. “Trước khi thành thân, ngài có lẽ còn nhớ rõ thiếp, ách ——”Hắn đột nhiên sờ vào tiết khố dưới váy nàng, Hạ Linh Lung mị hoặc ngâm.
10 “Tử Ngọc. . . . . . . ”Hữu nhàn do dự đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào, giống như cái đứa nhỏ làm sai sự, đầu rũ xuống, trên người còn đeo một rương lớn thuốc mỡ chưa thương.
11 Hữu nhàn bị ánh mắt rưng rưng của Tử Ngọc làm mất tự nhiên, nàng nghĩ Tử Ngọc đang trách mắng nàng. “Tử Ngọc, ngươi có phải giống như bọn họ, cho rằng ta rất xấu tính?”Hữu Nhàn lo sợ hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thật sâu.
12 “Đại ca, huynh muốn muội hối hôn?”Hữu Nhàn mở to mắt, không dám tin hỏi. Hữu Hạo nhíu mày. “Thì tính sao?”“Nhưng mà, hôn sự này là Thái hoàng thái hậu chỉ định.
13 “Muội chính là luyến tiếc cái họ Thuộc kia?”Hữu Hạo nheo mắt, giận dỗi nói. “Đại ca, huynh đừng ép muội!” Hữu Nhàn ngẩng mặt lên,” Lúc đầu huynh cũng không phải không thích tẩu tử sao? Vậy huynh nhìn lại hiện tạo mà xem, còn không phải bị tẩu tử mê đến tam hồn đi nhị hồn bán?”Hữu Hạo đột nhiên trừng lớn liệt mâu.
14 Từ nhỏ nàng đã huấn luyện thành tính tình bướng bỉnh. Nói nàng không được, nàng càng muốn chứng minh chính mình không kém tẩu tử!Hữu Hạo trợn mắt nhìn người trước mặt, hận không thể trực tiếp bổ đôi đầu nàng ra xem bên trong có cái gì.
15 Trúc Tâm đỏ mặt, muốn kéo tay hắn xuống, nhưng vô ích, một chút lay động cũng không có, ngược lại bị hắn tùy ý dò vào trong vạt áo, nắm mãn chưởng hương nhuyễn.
16 Hỉ phục đỏ thẫm, mũ phượng, trang sức màu đỏ, cả hàng đón dâu dài trăm dặm, giống như bao tân nương khác. Chỉ khác biệt ở chỗ, đám gả của Hữu Nhàn phải là phong quang vô hạn.
17 Hữu Nhàn sửng sốt, có chút bất ngờ, nhưng nàng ngay lập tức điều chỉnh thái độ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, bộ dáng đúng lý hợp tình. Trên thực tế, nàng đối với hẳn như thế mới là đúng lý hợp tình!“Chàng còn trở về sao? Ta tưởng rằng, chàng đã sớm quên mình đã thành thân rồi!”Hữu Nhàn lông mày kẻ đen tà chọn, hai tay sáp thắt lưng (chống nạnh) nói.
18 “Tại sao ngươi không nói, là do ngươi điêu ngoa nên mới khiến cho vị tân hôn phu chán ghét đến cực điểm?”Thuộc Phong nheo lại tuấn mâu, không chút lưu tình hạ thấp nàng.
19 “Quận chúa, Thái hoàng thái hậu phái người thông báo, truyền người tiến cung bồi nàng!”Tử Ngọc đến truyền lời, nàng biết Hữu Nhàn hai ngày này tâm tình không tốt, vừa vặn có thể đi hoàng cung giải sầu.
20 Thái hoàng thái hậu trong mắt xẹt qua một tia do dự, bất quá rất nhanh bị ý cười thay thế. “Được rồi, nếu tiểu tử Thuộc Phong kia dám bạc đãi chất nữ quý giá của ai gia, ai gia sẽ không tha thứ cho hắn!”Hữu Nhàn khẩn trương hỏi.