1 …Bịch…bịch…bịch…rầm…rầm…_Bắt lấy!!!!! Nhanh lên_Tản ra!!! Bao vây bắt cho bằng được!!!Trong màn đen, một gia trang to lớn vẫn còn rộn rịp với hàng trăm tiếng bước chân dồn dập như đang truy đuổi cái gì đó hay ai đó.
2 Nàng nhẹ gật đầu hài lòng, đợi cả bọn giải tán mới lười biếng ngã người ra ghế sô pha dài, đôi mi cánh bướm đen tuyền một lần nữa chớp chớp từ từ khép lại, mi tâm cũng dần giãn ra… Mỹ Dung nhìn nàng đã yên giấc mới nhẹ mỉm cười ngồi vào ghế tiếp tục làm việc…Cả bọn Mỹ Dung, Vân Nhi, Phi Uyên, Ngọc Anh, Mẫn Thanh thực đúng nợ nàng một mạng, không có nàng hẳn học ko có ngày hôm nay… Nàng trước vốn là một tiểu thử con nhà tài phiệt như những tiểu thư cùng giai cấp, nhưng nàng lại không vì thế mà ngạo mạn, hống hách… Năm ấy, là bọn Ngọc Anh, Vân Nhi, Phi Uyên bị chính gia đình mình bán vào tửu điếm, cả bọn toan cùng nhau tự vẫn hòng giữ lại danh dự, nàng đã kịp ra tay cứu giúp, chuộc cả bọn ba người họ ra khỏi nơi đó, còn mang về nuôi dưỡng… Về sau mới cứu mạng Mỹ Dung cùng Mẫn Thanh khi các nàng bị tổ chứ ngầm truy giết sau khi bắt ép các nàng chế tạo vũ khí nguy hiểm và xâm nhập phá hoại hệ thống máy chủ an ninh quốc gia, hòng phục vụ phi vũ ám sát bộ trưởng bộ an ninh quốc gia, phi vụ thất bại, bọn chúng truy kích các nàng hòng bịt đầu mối, Thu Ly tình cờ tay cứu giúp 2 mạng bọn họ, đã thế không nghi ngại mà mang các nàng về nuôi dưỡng… Các nàng được Vũ Hàn Bá – cha ruột Vũ Thu Ly vui vẻ thu nhận làm con nuôi, ông không ép các nàng phải đổi họ thay tên theo ông hòng muốn các nàng không muốn mất đi nguồn cội, nhưng tận sâu trong tâm, các nàng sớm đã xem ông là cha ruột, Thu Ly không những không ganh ghét mỗi khi ông cưng chiều các nàng như mình mà còn một mực yêu thương các nàng như chị em ruột, cha con họ cấp cho các nàng không thiếu thứ gì…Năm dài tháng rộng trôi qua, hạnh phúc như vậy cũng không kéo dài, Vũ Hàn Bá bị chính em trai mình là Vũ Hàn Sương *** hại, hắn âm mưu ám sát anh trai ruột thịt bằng một tai nạn ngoài ý muốn, sau đó ngang nhiên chiếm đoạt, sang tên thay đổi di chúc đoạt lấy tập đoàn do một tay cha nàng vất vả gầy dựng, xong lại vì ham mê cờ bạc, vàng chất thành núi cũng tiêu tan, hắn bán tập đoàn Vũ Thị, còn trắng trợn chiếm đoạt ngôi nhà còn lại của các nàng, nhẫn tâm đuổi các nàng đi…Đương thời lão phụ thân các nàng còn sống có niềm đam mê sưu tầm cổ vật hiếm có, ông đã một tay thu thập ình một bộ sưu tập đồ sộ, ông vô cùng yêu quý và nâng niu, bảo quản chúng, trong đó có Bảo Ngọc Sứ, là bình cổ nạm ngọc châu, miệng bình dát vàng nguyên chất đính ba viên ngọc ngũ sắc tỏa hào quang mị mị đẹp hệt mắt mèo, ông thường cười trêu nói nó giống với mắt nàng, là bảo vật quý giá nên ông đã bỏ ra gần nửa gia tài để mang được nó về, Bảo Ngọc Sứ đối với ông mà nói quý như sinh mệnh…Ấy vậy mà khi tên chú ruột đem căn nhà bán đi, các di vật cổ của lão phụ thân bị hắn đem đấu giá sạch sẽ.
3 2 tuần sau…_A……aaaaaaa, đây là cái gì?_Miêu tỷ, người trong gương là ngươi đó a, ngươi cần gì hét lớn như vậy? – Vân Nhi nhíu mà liễu ngập ý cười cợt.
4 Vương Gia Trang…Với thân thủ nhanh nhẹn như một dã miêu, chỉ mất 10 phút đã tìm đến được cửa phòng làm việc của Vương Tử Phong… Dùng chiếc kẹp khóa đa năng của Mẫn Thanh sáng tạo cho, cánh cửa to lớn cũng ngoan ngoãn mở ra chỉ bằng một động tác xoay nhẹ của nàng…_Ôi mẹ ơi!Nàng sững lại khi chiếc cửa mở ra, căn phòng làm việc rộng hơn cả trăm mét, một bên vách chất kệ sách cao vút xen kẽ những cánh cửa kính cao từ trần đụng sát chân đát , mặt còn lại toàn bộ là cửa kính, tại đó đặt một bàn gỗ mặt kính trong to dùng đặt một máy tính cá nhân, hồ sơ và bình hoa trang trí…Bình hoa trang trí… khoan đã…có gì đó không ổn… nàng đến gần bàn làm việc tiện việc xem xét… Quả không thể qua khỏi đôi mắt mèo tinh anh của nàng, chính là Bảo Ngọc Sứ… Món bảo bối của lão phụ thân… lòng nàng thật sự chấn động… dường như bao nhiêu tình yêu thương đã rất lâu của lão phụ thân lại thiêu ngụt trái tím nàng lúc này… nàng nhẹ nâng Bảo Ngọc Sứ, thân người run lên như đợt thủy triều, khóe mắt nóng ran…Tâm tình dao động khiến nàng không cảm nhận được có người đang bước vào, chỉ đến khi nghe một tiếng ‘cạch’ mới đánh gãy cảm xúc đang dâng trào… nàng nhanh chóng phản xạ ôm Bảo Ngọc Sứ lùi lại mấy bước, lập tức hướng đến cửa thì chạm phải một ánh sắc nhãn quan tựa đại bàng kiêu hãnh cuốn lấy…Bốn mắt giao nhau mãnh liệt ko rời nửa li, một nam nhân tuấn kiệt lịch lãm, khuôn mặt đến vốc dáng hoàn mỹ ko thừa ko thiếu một mẩu này chính là…_Vương Tử Phong_Ngươi là ai?Hắn là theo lịch hiện tại trở về nhà, lại không ngờ rằng vừa bước vào phòng lại bắt gặp một nữ nhân vóc dáng luộm thuộm, ngu ngu ngơ ngơ, nhưng nữ nhân này mang một đôi mắt sáng tinh anh như một miêu nữ, ánh quang từ đôi mắt ấy toát lên một khí thái bức người, vừa uy quyền lại vừa quyến rũ mặc dù đôi kính dày cộm kia cũng không tài nào che đi hết được đôi mắt tuyệt đẹp đó…_Ta… – Nàng sững sờ mấy giây mau chóng khôi phục đầu óc tinh ranh, lập tức sắm vai Tiết Khả Lâm nhút nhát – Xin lỗi chủ tịch, tôi mới đến làm nên không biết đây là phòng của ngài_Tiết Khả Lâm, sao ngươi lại ở đây?Từ phía sau cửa, cái thân hình phủ đầy thị mỡ đột ngột xuất hiện phát ra tiếng hét lanh lảnh thật chói tai…_Bà quản gia, tôi đi lạc, thật xin lỗi.
5 Từ nhỏ là tiểu thư, đến nay vẫn chưa bao giờ phải động tay đến việc nhà, vậy mà mấy ngày nay nàng hết dọn dẹp lại dọn dẹp, hết lau chùi lại lau chùi, lòng thực đã điên hết chịu nổi nhưng hận không thể phát tiết ra ngoài… Đã vậy, dạo gần đây lại có cảm giác như ai đang theo dõi mình… Còn nói đến tên hỗn đản Vương Tử Phong kia vì cớ gì mà lại xáo loạn hết lịch làm việc mà Ngọc Anh cùng Mỹ Dung cấp cho nàng, suốt ngày hắn cứ ru rú xử lý công việc tại gia, hại nàng ko thể có lấy cơ hội hành động… Thực là bức bối quá a… Nàng hiện tại đang vật vả với cây lau nhà và đống bật thang nhìn phát khiếp_Chết tiệt, bọn nhà giàu này lắm tiền không biết sử dùng việc gì sao mà cứ đem xây cái “chuồng” cho to vào rồi bắt người khác dọn dẹp thế này chứ – Nàng vừa qua loa dùng cây lau nhà nhúng nước quẹt vài đường trên bậc thang, miệng lầm bầm rủa thầm, vẻ mặt phụng phịu đáng yêu…Hắn từ khi bắt gặp nàng trong thư phòng làm việc đến hôm nay vẫn luôn dùng camera trong nhà quan sát mọi nhất cửa nhất động của nàng bằng máy tính cá nhân… Hắn chắc chắn rằng nàng không phải tầm thường, hắn chắc như vậy vì là có thể cho rằng hôm đó nàng ăn may khi hệ thông an ninh nhất thời trục trặc, nhưng còn việc nàng làm sao có thể vào phòng hắn mà không để lại một chút dấu vết nào, rõ ràng phòng hắn ngoài một mình bà quản gia giữ một chìa phụ để ra vào lau dọn, còn lại không có bất cứ ai có thể xâm nhập vào đó…Nàng có phải hay không là gián điệp của công ty hay tổ chức nào đến đây ăn cắp tư liệu mật… Nhưng rõ ràng nàng lúc ấy chưa hề chạm qua máy tính hắn…vậy nàng đến là vì cái gì… Hắn hồi tưởng lại lúc nàng và hắn chạm mặt nhau… lúc ấy nàng ôm khư khư chiếc bình hoa, thái độ rất mực quan tâm đến chiếc bình… Hắn gõ nhịp tay lên mặt bàn, ngắm nhìn chiếc bình hoa đặt trên bàn do lão phụ thân hắn trước lúc lâm chung đã giao lại… không lẽ mục tiêu của nàng là nó? Phải hay không cũng chỉ là một bình hoa vô tri thôi mà…Mấy ngày nay hắn quan sát nàng không rời, không biết từ lúc nào tạo thành một thú vui, hắn phát hiện nàng khá là thú vị, trước mặt hắn luôn e dè kính nể, run rẩy sợ hãi, nhưng vừa khuất mặt liền dùng bộ mặt bất tuân, ngang ngạnh lầm bầm rủa hắn… mỗi lần nàng cáu giận đôi mắt thường sắc nhọn sáng lên như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, thật làm hắn cao hứng… giống như lúc này, nhìn ánh mắt nàng có thể thấy rõ nàng đang rất ư bực tức… Khóe môi quyến rũ bất giác cong lên đầy vẻ thích thú, tay nâng tách trà nhấp một ngụm nhưng mắt vẫn ko rời khỏi màn hình một li.
6 Hắn bước vào phòng thấy một mảng yên lặng như chưa từng có người ở đây… thực chính hắn biết điều này nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc và bội phục nàng… khóe môi hếch hếch một nửa tà tà… hắn đến chiếc máy tính cá nhân đang đặt trên bàn… mở công tắc, nhanh chóng xâm nhập, xem lại hình ảnh thu được từ khi nàng bước chân lên tầng 3… Từ cái cách nàng nhẹ nhàng thu phục nắm khóa cửa chỉ bằng chiếc ghim cài tóc đến cách nàng thân thủ phi phàm phóng ra cửa sổ leo trèo như một tiểu miêu không khỏi khiến hắn ngây người thất kinh… Nàng quả thật không phải tầm thường… Liệu hắn có có hay không sai lầm muốn lưu giữ tiểu miêu nữ này lại để nuôi dưỡng… thực khiến người khác cao hứng…_Có chuyện gì Miêu tỷ, đã lấy được Ngọc Bảo Sứ chưa? – Mỹ Dung nhận được tín hiệu của liên lạc của nàng, lập tức sốt sắng hỏi dồn_Vẫn chưa, phải hay không người có nhầm lẫn gì không? Tại sao tên Vương Tử Phong ấy đột ngột trở về?_Sao cơ, làm sao có thể, buổi tiệc làm ăn hôm nay quả thực rất quan trọng đối hắn, vả lại, hắn nổi tiếng nghiêm túc trong công tác, không thể muốn hủy là có thể hủy công tác như vậy – Ngọc Anh xem xét thông tin Vương Tử Phong cũng không khỏi kinh ngạc_Ta làm sao biết đc, chỉ thiếu 1 chút nữa là phát hiện rồi – Nàng tức giận trách các nàng thật sơ xuất_Tên Vương Tử Phong này thật lợi hại, phải hay ko có lẽ đã có chút nghi ngờ, ngươi cần phải hành động cẩn trọng hơn… Hiện tại hãy đình chỉ mọi hành động để tránh bị nghi ngờ – Mỹ Dung nghiêm giọng khuyên răn nàng_Ân, ta hiểu – Nàng đồng tình cùng các nàng, lập tức tắt máy liên lạc, mang 1 tảng tức giận khôn nguôi tiến vào nhàHắn ngồi chiễm chệ trong phòng, mắt ngập ý cười quan sát khí thái tức giận ngùn ngụt của nàng khi bị phá mất hứng thú… Hắn thực đã xác nhận, nàng đến đây là vì thứ gì… Nhưng tại sao lại muốn chiếc bình hoa vô tri này?…….
7 Nàng đang ngồi ở sân vườn thở phì phì tức giận, mấy ngày nay ko thể hiểu nổi tên Vương Tử Phong kia mắc chứng bệnh gì mà thay đổi thái độ nhanh hơn trời trở gió… Hắn mấy ngày nay liên tục quấy rầy nàng ko yên, khiến nàng 1 phút hành động cũng ko có, mà đ...
8 _Khả Lâm, mau dọn dẹp_Ân_Khả Lâm, chuẩn bị cơm trưa_Ân_Khả Lâm, sắp xếp văn kiện kia lên kệ_Ân_Khả Lâm, ta mỏi, mau qua đây giúp ta mat-xa_Ân_Khả Lâm_….
9 “Có điên hay ko? Rõ ràng lúc sáng hại ta bị con yêu tinh kia nhìn đến độ tàn thành tro còn chưa đủ sao, bây giờ còn chưa tha? Sớm hay muộn cũng đến giờ ngủ rồi ngar” – Nàng tức tối dày vò chiếc gối nằm mềm mại trên giường hắn thay vì phải chuẩn bị giường cho hắn ngủ_Hình như ngươi đang ko vuiHành động bạo lực lập tức đình chỉ khi 1 giọng nói chậm rãi mang tính đe dọa,nguy hiểm vang lên từ phía sau… gáy nàng giật giật, da đầu căng ra, 1 giọt mồ hôi chạy từ trán xuống má… báo hiệu điềm dữ… ác ma xuất hiệnChiếc gối từ trên không trung đang đc toan ném xuống giường mạnh mẽ ko những từ từ đc hạ xuống nhẹ nhàng mà còn đc vuốt đến phẳng lì, Vương Tử Phong khóe môi do nhịn cười mà liên hồi co giật, tâm mi chau lại nhịn nhục khổ sở… _Chủ tịch, giường đã đc chuẩn bị xong, mời ngài đi nghỉ - Nàng cười méo xệch nhanh chân nhảy khỏi giường hướng về phía cửa lui đi…_Đến đây_Uy? _Ta mỏi đến giúp ta mát –xaHắn cư nhiên trèo lên giường nằm như đế vương sai bảo nàng như a hoàn… “Tên thối nam nhân, cẩu nam nhân, ta ko thèm nhịn ngươi nữa, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám sai bảo ta… ta ko cho ngươi biết tay ta thề vứt họ Vũ mà mang họ Vương nhà ngươi…”……Nàng sắn tay áo hùng hồn bước đến giường, bao nhiêu sức dồn hết vào tay, từ trên cao, hành động nhanh và dứt khoát giáng thẳng vào lưng Tử Phong… “A” 1 tiếng long trời lỡ đất,hắn sau khi lãnh 1 quyền đến xanh mặt tím mày, hô hấp ngưng trệ… còn chưa ổn định lại đã tiếp 1 đòn nữa gần muốn ngất…_Cho ngươi chết… ngươi nghĩ mình là ai hả? Biết ta là ai ko mà dám chọc vào – Nàng nhìn bộ dáng khốn cùng của hắn mà khoái trá cười hét lớn ko ngừng vung tay nện vào lưng hắn mạnh mẽ_Dừng tay – Hắn thở hổn hển, thều thào giọng yếu ớt…………………_Khả Lâm….
10 Hôm nay chúng ta làm gì? – Nàng nhắm nghiền đôi mắt, tựa người vào chiếc ghế nệm xe êm ái, lười biếng hỏi quản lí Trịnh Dương Dương_Hôm nay chúng ta sẽ chụp ảnh cho 1 tập đoàn trang sức lớn… Mà này, ngươi là biến đi đâu suốt 1 tháng qua? Hại ta tìm ngươi như mò kim đáy biển a – Cô nàng Dương Dương đã lải nhải câu hỏi này chắc ko dưới trăm lần rồi…_Ta đã nói là có chút chuyện riêng a, ngươi đừng hỏi nữa, đến nơi gọi ta dậy a… - Nàng cắt ngang Dương Dương bằng cách khép mắt dưỡng thần nếu như ko muốn Dương Dương tra hỏi đến chết…….
11 Hèn chi nãy giờ nàng cảm thấy ko khí cùng thái độ mọi người thực kì lạ, hóa ra ác ma xuất hiện, thật là ô nhiễm khí trời a… chưa kể các nữ nhân ở đây là thường xuyên tiếp xúc nghệ sĩ nên sức miễn dịch mỹ nam, mỹ nữ là ko thể xem thường, vậy mà từ nãy đến giờ vì cái tên này mà ngây ngốc, sức đề kháng bị tên ác ma này 1 cước đạp đỗ, tỷ như quản lý Dương Dương đang trưng bày bộ mặt ngốc tử nhìn hắn rõ dãi kia… Hắn nhếch mép cười thâm hiểm, nàng thường ngày lôi thôi bộ dáng ngốc nghếch, hiện tại thoắt cái biến ra tiên sa, cái này thật đáng hận a… Dù biết trước dung mạo nàng ko thể xem thường, như ko thể ngờ lại tận mắt chứng kiến nữ nhân kiêu sa, quyến rũ chết người đến dường này…_Ly Ly tiểu thư quả là xinh đẹp như lời đồn, nay đc tận mắt chứng kiến quả ko phải ngoa, rất vui khi đc hợp tác cùng cô – Hắn liếc mắt nhìn nàng tà mị, chủ động cùng nàng bắt tay làm quen“Thối nam nhân, thấy mỹ nữ tơm tớp, ai thèm quen biết nhà ngươi, nếu biết đây là công ty nhà ngươi thì cho vàng ta cũng chẳng dại chui đầu vào rọ, đúng là oan gia ngõ hẹp” – Ngoài mặt nàng tươi cười quyến rũ, bên trong ko ngừng nguyền rủa – “ Lão thiên gia, thần thánh a la, đức phật, đức mẹ, chúa zesu… ta đốt chục sọt tiền vàng giấy, ko lẽ khối bậc tiền bối tiên nhân như vậy mà ko ai động lòng nhận chút đút lót của ta tiễn dong ác ma về trời hộ, đã như vậy ta đem tiền vàng gửi vào ngân hàng địa phủ sau này chết đi có cái để dùng, đem phúng điếu các người thật uổng a” (Nàng này lo xa thấy ớn, sống nhăn hàm răng mà lo gửi ngân hàng ở dưới rou` =.
12 Liếc mắt thấy hắn vẫn giữ nguyên tư thế nhìn nàng như muốn nuốt chửng khiến nàng thật ko thoải mái…_A, có phải là Vương tiên sinh, Vương Tử Phong của tập đoàn Vương Đổng Thị? – Từ phía sau, một giọng nói thâm thúy, yêu kiều truyền đến, thu hút lực chú ý của mọi ngườiHắn nheo mắt nhìn nữ nhân khuôn mặt phủ phấn, mắt to miệng nhỏ kiêu sa, chiếc đầm đỏ quấn sát người gợi lên từng đường cong gợi cảm, chiếc cổ khoét sâu lộ ra vòng một nóng bỏng, cô nàng khua từng nhịp giày cao gót xuống nền công cốc đến nhức óc yểu điệu từng bước tiến lại gần Vương Tử Phong“Triệu Sa Sa?” – Cô nàng này cũng là người mẫu có tiếng, chuyên dùng những scandan làm nổi tên tuổi, trong làng giải trí này, Ly Ly luôn là cái gai trong mắt cô, vì nàng ko cần vất vả cũng luôn luôn có những hợp đồng đắt giá đến tìm, còn cô suốt đời chỉ có thể dùng scandan đánh bóng tên tuổi, rõ ràng so về sắc cô tự tin rằng ko hề thua nàng dù 1 phân… _Cô là Triệu Sa Sa? – Vương Tử Phong nheo mắt nhìn nữ nhân mặt phấn son, nước hoa nồng nặt nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, loại nữ nhân ko liêm sỉ này anh ưa ko vô_Vương tiên sinh, ko ngờ ngài cũng biết tôi, thật vinh dự, tình cờ hôm nay có buổi chụp ảnh ở đây, ko ngờ lại gặp đc Vương tiên sinh danh tiếng lẫy lừng – Cô nàng vừa nghe Vương Tử Phong bỗng xuất đầu lộ diện ở đây liền lặn lội từ studio cách đây 3 con đường lớn, ko ngại khó nhọc mà tìm đến… Bình thường đc nghe danh tiếng nổi cồn của hắn, ý định dùng hắn tạo scandan, nhưng ko ngờ vừa gặp mặt đã bị đốn gục từ cái nhìn đầu tiên, người đàn ông ngũ quan tinh tường, vừa có sức hút lại vừa có tiền, là mơ ước của tất cả phụ nữ, từ đó, Triệu Sa Sa đã liền ấn định “ Người đàn ông này nhất định phải là của mình”_Đã đc nghe danh tiếng Triệu Sa Sa xinh đẹp như hoa, nay đc diện kiến, rất hân hạnh đc mở man bảng nhãn – Hắn nhoẻn nụ cười nửa miệng khiến Triệu Sa Sa ngây ngốcCô nàng ẻo lả, chủ động tựa vào người hắn như cây đổ, hắn càng thêm chán ghét ý định đẩy ra thì bắt gặp ánh mắt như nổ lửa của nàng đang nhìn hắn chằm chằm… “ Cô ấy ghen ư?”… Hắn phút chốc ngây người, nếu nàng ghen, có nghĩa nàng cũng có tình ý với hắn?.
13 Vương gia trang…. Hắn chạy thẳng vào trang gia, ko đợi mụ quả gia ra mở cửa đón tiếp, hắn chính mình bước xuống vòng sang mở cửa cho nàng, nhưng nàng ngồi lì trên xe, thái độ xem hắn là không khí…_Xuống xe – Hắn cụp khóe mi, gương mặt đen sầm, giọng nói ko độ ấm áp ra lệnhNàng ngước mắt, đôi mắt sắc như lần đầu hắn bắt gặp khi nàng nổi giận, ánh mắt đã hút hết hồn hắn vào đó… _Ko xuống, anh có quyền gì lôi tôi đi, có quyền gì ra lệnh cho tôi? Tôi muốn trở về - Nàng cũng lạnh lùng đáp trả_Em muốn tôi dùng biện pháp mạnh?Nàng ko thèm nhìn hắn, vẫn ngang bướng ngồi ì trên xe…_A… – Thốt lên một tiếng kinh hô, cả người nàng đã bị hắn lôi ra, vác lên vai như cái bao bước vào nhàMụ quản gia chạy ra đến nơi trông thấy cảnh tượng kì lạ mà há hốc trợn mắt đứng như trời trồng ko biết phải phản ứng như thế nào thì hắn đã đem đc nàng lên đến phòng… Nàng giẫy giụa, 2 tay ra sức đấm vào lưng hắn, miệng ko ngừng la lối, nhưng vẫn ko có tác dụng……Rầm…Phanh… Đôi tay bận rộn, có bao nhiêu tức giận hắn dùng chân tống thẳng vào cánh cửa đáng thương, hai tiếng khô khốc nối nhau vang lên… Hắn tiếng đến giường, đem nàng đặt xuống… Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bây giờ đã trở nên đỏ gay gắt, đôi mắt hạnh trừng trừng như muốn giết người hướng hắn mà cắm vào, hắn một bên mặc nàng nhìn như thiêu đốt, thoải mái tự tại tháo cà vạt, nới lòng nút cổ… Nàng hậm hực đứng dây toan muốn bỏ đi thì bị hắn một lần nữa nắm lại kéo mạnh ngã trở lại chiếc giường to êm ái…_Ngươi muốn gì? – Nàng tức giận hét lên, bỏ luôn hình tượng Ly Ly xinh đẹp mà nàng vất vả tạo dựng bấy lâu, dù gì hiện tại ở đây cũng chỉ có hắn… Hắn đã quá đáng thì nàng cũng ko khách khí_Em như vậy có phải thật mất hình tượng a? – Hắn cười quỷ dị, bàn tay ve vuốt chiếc má mềm đã đỏ lên vì tức giận_Đều tại ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì? – Nàng lạnh lùng ko lưu tình mạnh mẽ gạt tay hắn ra lặp lại câu hỏiMặt hắn trầm lại, hơi thở cũng nặng nề, ánh mắt đen sẫm, 2 cánh tay chóng xuống giường 2 bên người nàng, tiến mình sát vào nàng, nàng ngã người về sau tránh né, nhưng với tư thế hiện tại thì ko thể thoái lui, cả người nàng dường như sắp ngã xuống giường rồi… Người trên kẻ dưới, tư thế này quả là ám muội a_Nói, Lăng Văn Du là gì của em? Phải hay ko em và hắn là tình nhân của nhau? – Hắn nói từng lời rành rõ, trong lời nói còn mang hơi hướm tức giậnNàng tròn xoe mắt nhìn hắn chằm chằm… Hắn vì sao lại quan tâm chuyện này?…_Nói bậy… tôi… – Nàng phản kháng, nhưng chưa nói hết lời, lại nghĩ đến cảnh hắn cùng Triệu Sa Sa cười cười nói nói tình tứ, lồng ngực lại phập phồng nóng bức ko yên, tâm tình cũng vì thế mà bực tức theo – Chuyện đó liên quan gì đến anh, chuyện của chúng tôi ko đến lượt anh quản – Nàng lạnh lùng xoay mặt buông lời mà ko suy nghĩ đến khuôn mặt hắn lại đen thêm vài phần_Chúng tôi? Đã đến mức độ này sao?Nghe thanh sắc xuống đến tận âm độ, lúc này nàng mới liếc thấy khuôn mặt đáng sợ như ma vương của hắn làm chính mình tim thiếu chút nữa rụng xuống đất… Hắn đẩy nàng ngã hẳn xuống giường, dùng cả thân hình đè lên, hành động đột ngột khiến nàng ko kịp trở tay thì đã bị một màn mưa hôn cuồng dã đỗ xuống, đầu óc bắt đầu hỗn độn đến choáng ván, hắn hôn mạnh bạo, nóng nảy như bao nhiêu tức giận đều theo đó mà trút xuống, như thể muốn trừng phạt nàng…Nàng giẫy giụa, 2 tay chóng đỡ, đánh vào người hắn, Tử Phong nhíu mày bất mãn, lúc nãy với Lăng Văn Du dịu dàng thân mật bao nhiêu, hiện tại lại ra sức phản kháng hắn như vậy, nỗi ghen tỵ giống như cánh rừng khô hạn bắt phải lửa mà mãnh liệt lan tràn rực cháy ko giới hạn, hắn tóm lấy 2 cánh tay phiền nhiễu của nàng, cố định trên đầu tiếp tục hôn dồn dập, từ cánh môi hồng ngọt ngào, hắn di chuyển từng tất từng tấc xuống dần chiếc cổ thon dài, trượt dần xuống xương quai xanh… từ người nàng tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ đầy đê mê khiến người ta lạc lối ảo mộng khác hẳn với mùi nước hoa nồng nặc từ người các nữ nhân mà hắn đã từng tiếp xúc qua, người hắn căng lên cứng rắn, đôi gò bồng đầy đặn ẩn hiện sau lớp váy lụa càng làm con người đảo điên mà muốn khám phá chốn tiên cảnh…_Vương Tử Phong, anh dừng lại cho tôi, anh biết anh đang làm gì ko hả? -Ngửi thấy mùi nguy hiểm, nơi mẫn cảm cảm nhận đc đôi môi nóng bỏng và hơi thở gấp gáp, nàng cong người run rẩy hét lớnÂm thanh trong trẻo cuối cùng cũng thu hút đc chút ý chí, hắn ngẩn mặt nhìn nàng, nụ cười càng thêm đen tối…_Tôi biết chính mình làm gì, là đang trừng phạt em_Trừng phạt? Anh lấy tư cách gì mà dám trừng phạt tôi – Nàng ngây người, hồn vía như bị hắn hù văng tận chín tầng mâyKhuôn mặt tuấn mỹ kề sát gần mặt nàng, hắn liếm nhẹ cánh môi hồng nhuận, ra sức nhấp nháp mấy cái như kẻ nghiện mới luyến tiếc rời đi nói tiếp…_Tư cách gì a? tư cách là chủ nhân của em, tôi phải gọi em là gì đây? Ly Ly, Tiết Khả Lâm, Vũ Thu Ly hay… Tiểu Miêu Ly? – Hắn chậm rãi phả vào vành tai non mềmPhút chốc, mọi cơ quan trong cơ thể như đình chỉ làm việc, nín thở, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, tim đập dồn dập, trợn to đôi mắt nhìn hắn kinh ngạc?…_Vương… Vương tiên sinh, ngài… ngài đang nói…nói đùa gì vậy? – Lặng mất vài phút, yếu ớt nở một nụ cười gượng gạo, nàng lắp bắp khó khăn thành lờiHắn cúi mặt mỉm cười, thong thả đứng dậy rời khỏi nàng… Lúc này tứ chi nàng run lẩy bẩy, nói đứng còn ko vững huống gì là bỏ chạy, nàng đưa mắt nhìn chăm chú hắn đang tiến đến chiếc tủ sắt đc khóa cẩn thận bằng mật mã, sau khi mở ra rồi đóng lại, hắn quay trở lại trước mặt nàng cười ma mãnh…_Vậy xin hỏi Ly Ly tiểu thư biết vật này ko?Tim còn chưa ổn định, thần sắc một lần nữa tuột dốc như cầu trượt, đôi môi mấp máy như muốn nói gì, đôi mắt nàng chuyên tâm dán vào vật hắn đang cầm trên tay… “Ngọc Bảo Sứ”_Tôi…tôi ko biết… Vương tiên sinh… ngài…ngài là nhầm người rồi – Nàng gom hết tinh thần còn sót lại, nuốt khan ngụm nước bọt, cố đóng trọn vẹn vai diễn, nhưng từ lúc bước lúc bước chân vào làng giải trí thì nàng dám cam đoan đây là lần diễn xuất tệ nhất của nàng_A, thật vậy sao? Vậy tôi nhầm người thật – Hắn thốt một tiếng, vỗ mạnh vào trán như nhận ra sai lầm rồi quay người điNàng vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, hẳn ra diễn xuất của nàng cũng ko tệ thì phải…_A, ngươi định làm gì? – Còn chưa kịp vui hết, nàng khing hoảng nhảy dựng lên khỏi giường chỉ tay về phía hắn đang đứng cạnh cửa sổ_Tôi đang nghĩ, nếu em đã ko biết vật này thì tôi cũng chẳng thiết giữ lại chiếc bình rẻ tiền này làm gì, vứt đi cho đỡ chật chỗ – Vừa nói, tay hắn giả vờ như muốn vung lên vứt đi chiếc bình hại tim nàng hết nhảy ra rồi lại chui vào_Ko đc làm càng – Nàng hét lên sợ hãi, mặt hết tím lại xanh dần chuyển trắng, liên tục đổi màu như tắc kè hoa – “Đùa sao? Gì mà bình hoa rẻ tiền, là lão gia ta mất nửa gia tài để có đc bảo vật đó, ta còn phải vất vả cải trang vào đây thâm nhập trộm bảo vật, nói vứt là vứt sao?”_Tại sao? Ko phải em ko biết nó sao? Tiết Khả Lâm, à ko là Tiểu Miêu Ly… ôi!! Chắc tôi nhầm Ly Ly tiểu thư – Hắn thích thú quan sát nàng, trông nàng lúc tức giận quả thật cũng rất thu hút_Ngươi… Làm sao ngươi biết – Nàng nghiến răng nghiến lợi, tay siết thành quyền trừng trừng nhìn hắn_Cuối cùng cũng chịu nhận sao? – Hắn thong thả cười cười chơi đùa cùng sủng vật_Rốt cuộc là ngươi muốn gì? – Nàng lạnh giọng, đôi mắt như 2 lưỡi dao bén nhọn muốn phanh thây hắn ra làm trăm nghìn mảnh vụnĐạt đc điều mình muốn, hắn nhẹ đặt Ngọc Bảo sứ trở về tủ, dùng mật mã khóa lại, rồi tiêu sái đến gần nàng…_Tôi muốn em – Lời nói ngắn gọn đầy thâm ý này sốc đến nỗi khiến nàng sững sờ bất động_Ngươi có ý gì?_Chuyện đó tôi nghĩ em hiểu – hắn đưa tay khẽ vuốt lên chiếc má phấn nộn hồng xinh mềm mại mà mân mê_Đại sắc lang – nàng hét lên một tiếng, thô bạo đẩy tay hắn ra, mắt nhọn trừng trừng, hận ko một cước đá hắn gắn lên tường keo sơn như tranhHắn giơ bạc môi khoe ra đường cong mị hoặc, hướng sát mặt nàng phà từng hơi thở nóng bỏng – Có phải hay ko em cũng muốn…_Mơ tưởng – Từng tấc da thịt bị tiếp xúc như lửa đc châm đốt nóng bừng, đôi má một tầng phiếm hồng nhu thuận, lí trí cũng mờ mịt dần theo từng luồn hơi thở nam tính, không biết từ lúc nào đã bị hắn đem nhét trong lòng mà chế trụ_Ngươi tưởng ngươi quý giá lắm sao? Ta là một thân người mẫu a, bất quá cũng ko phải lần đầu tiếp xúc với mỹ nam nha….
14 _Tỷ tỷ à, đến bao giờ ngươi mới mang Ngọc Bảo Sứ về a? – Mỹ Dung lười biếng nhắc nhở nàng_Uy, ta biết, nhưng hiện tại ta rất bận rộn nha – nằm dài trên giường nệm cho bánh ngọt vào miệng, nàng gật gù về sự bận rộn của mình _Ngươi phải hay ko bận việc gì? Hiện tại đến nay đã hơn 3 tháng, chưa có nhiệm vụ nào lại kéo dài lâu đến vậy điQuả là ko phải bận chi nhiều việc nha, ngoài buổi sáng gọi hắn ta dậy cực nhọc bằng một màn hỗn chiến và kết quả là nàng luôn thua thảm hại bằng một màn hôn đến hồn xiêu phách lạc, nhiều lúc nàng có tự hỏi liệu có phải hôn cũng nghiện?, còn có buổi tối trở thành gối ôm của hắn, xét về mức độ vất vả cũng ko đến nỗi tệ… Mà có nàng ko còn trong bộ dạng Tiết Khả Lâm nên cư nhiên trở thành khách đặc biệt của Vương gia a, trên dưới mọi người đều rất quý nàng, trong lòng họ nàng cư nhiên đã định nàng là Vương phu nhân, trừ bỏ mụ quản gia béo kia, ko biết ả Lưu Phi Phi tiểu thư kia ụ ăn bùa mê thuốc lú gì mà một hai trong lòng mụ chỉ định tin rằng Phi Phi tiểu thư kia nhất định là Vương phu nhân tương lai, vì ko biết nàng là Tiết Khả Lâm, nên ít ra trước nàng cũng ko dám phi lễ, nhưng sau lưng lại ko ngừng chán ghét….
15 Thấy Vũ Thu Ly bộ dạng ngu ngốc ngồi trên giường Vương Tử Phong mà cô ko khỏi ghen ghét, trước là tiện nhân Tiết Khả Lâm xấu xí cô đã ko cam, vừa nghe ả từ chức về quê, cô còn chưa kịp đốt pháo ăn mừng thì lại nhận đc tin của mụ quản gia, Vương Tử Phong mang tình nhân về nhà nuôi giữ khiến cô hận thiếu chút thổ hết huyết, hôm nay quyết định canh lúc Tử Phong đến công ty giải quyết công việc liền chạy đến đây xứ trí ả đàn bà tình nhân chuyên đi dụ dỗ đàn ông của người khác.
16 Hỗn đản… – Nàng thở hồng hộc tức giận_Uy, đừng như vậy, em tức giận càng thêm xinh đẹp nha, ngoan, bỏ cái đó ra đi,thử lại… – Hắn trầm giọng cười dịu dàng dụ dỗ_Đừng hòng – hờn dỗi_Ngoan, một lần nữa thôi – ôn nhu, sủng nịch_Nằm mơ, ta chịu hết nổi rồi – kiên quyết_Bảo bối ngoan, chịu khó một chút… – Dỗ dành_….
17 Lưu gia trang rộng lớn sáng rực ánh đèn một mảng như ban ngày, khách mời ra vào tấp nập, phục vụ lễ tiệc trên dưới chân chạy ko ngừng nghỉ, bề thế hào nhoáng buổi tiệc đã nói hết bao nhiêu sự giàu có, uy quyền của chủ nhân buổi tiệc…Lưu Phi Phi từ xa nhìn thấy xe của Vương Tử Phong liền 1 thân váy đỏ lưng trần, xẻ thân lộ ra đôi chân dài trắng noãn mê mị ra đón tận nơi.
18 Lưu Phi Phi chạy đến ôm lấy cánh tay Tử Phong, phụng phịu một hai lôi kéo hắn…_Phong, nhảy cùng em một bản đc ko?_Phải đó, con cùng Phi Phi nhảy một bản đi – Xuyên Mã Tâm cười hùa Hắn liếc nhìn Xuyên Mã Tâm, khuôn mặt đầy vẻ mưu toán mà hừ lạnh, nhưng có mặt gia gia cùng vợ chồng Lưu bá ở đây, nếu từ chối thật ko phải phép, đành ủy khuất cắn răng mà cùng Phi Phi ra sàn nhảy……_Hình như hoàng tử của em lại bỏ rơi công chúa xinh đẹp rồi? – Lăng Văn Du cười mị hoặc, hướng mắt về phía Vương Tử Phong đang khiêu vũ cùng Phi Phi đầy ngụ ý_Ta là ko quen với ko khí ở đây- nàng trừng mắt tức giận, liếc nhìn hờ hửng nói mà lòng như kiến cắn khó chịu ko thôi_Có thể ko? Tôi mời em một bản – Lăng Văn Du lịch thiệp như hoàng tử đưa tay về phía nàng chờ đợiĐịnh mở miệng từ chối liền mắt thấy Vương Tử Phong kia cùng Lưu Phi Phi vui vẻ lả lướt, liền nhìn Lăng Văn Du, mỉm cười đẹp mê hồn phách đón nhận lời mời.
19 _Khoan… – Cái nhìn của nàng như xuyên qua tim hắn một lỗ thủng, mắt thấy nàng nhìn hắn lạnh lùng ko biểu cảm, lúc nàng quay người đi, trái tim đập một tiếng mạnh rồi ngưng lại, hắn có cảm giác khó thở, nhức nhói… khó chịu… đau đớn… cánh tay khỏe mạnh một...
20 Vết thương chỉ là ngoài da, ko có gì đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi_Cảm ơn cô, bác sĩ Xuân_Ko có chi, chào ngài, chủ tịch_Quản gia, tiễn khách……Trong mơ hồ, nàng nghe thoảng có tiếng người trao đổi, nhưng mi mắt như treo chì mà nặng trăm tấn ko nhấc nổi, đầu ê buốt giống như trăm con sâu đang gặm nhắm… Chết?… có phải hay ko nàng đã chết… đây là thiên đường hay địa ngục?… Đầu óc một cỗ rối loạn… Nàng thực tin mình phải hay ko đã chết… Nhưng… bàn tay kia, bàn tay ôn nhu đang chạm vào vết thương của nàng… rất ấm…_Ư – Nàng rên khẽ một tiếng, thanh mày liễu xinh đẹp nhíu lại gắt gao, từ hông truyền đến một cỗ đau nhức đem đầu óc mơ mơ hồ hồ thanh tỉnh…_Tỉnh? – Giọng nói khàn khàn quen thuộc đột ngột truyền đến bên tai, chính nàng còn hoài nghi mình đang trong trạng thái mơ màng chưa tỉnhNặng nề nhấc hàng mi đen nhánh… một khuôn mặt tuấn suất mờ mờ dần hiện rõ phía cạnh nàng… đôi mắt đen uy nghị nhìn nàng trừng trừng tựa hồ vừa lo lắng , vừa tức giận khôn nguôi…“Là hắn?… thực là hắn?… là mơ hay nàng đã chết thật?… đây là thiên đường?… Uy, thiên đường ko có ác ma, quỷ vương nha… Vậy thực là mơ…” – Nàng chớp một cái, lại một cái… nhưng ko phải vẫn chưa tỉnh chứ? hình ảnh trước mắt rất sống động nha_A – Nàng căng tròn mắt, thực là tỉnh, nhưng là tại sao hắn lại ở đây… ko phải, là tại sao nàng ở đây?… ko phải hôm qua, hình như cơ hồ nàng vừa lao ra khỏi bệ cửa, toan trốn thoát thì bị tên Tấn Quân hỗn đản đáng chết ko biết thương hoa tiếc ngọc liền thưởng cho viên đạn khiến nàng bị thương… Nhưng là…_Cảm thất thế nào rồi? – Hắn vẫn trầm giọng lạnh nhạt đánh gãy suy nghĩ miên man của nàng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng chăm chú_Uhm, ta đang ở đâu? – Nàng nhay thái dương, nhíu mày như thể rất muốn nhớ lại đã có chuyện gì xảy ra tiếp theo_Vương gia trang… – vẫn một giọng khàn khàn đến lạnh xương sống, ẩn nhẫn ko biết bao hỏa khí_Uy, làm sao ta lại ở đây? – Nàng tròn mắt kinh ngạc, nhanh chóng đem mắt đánh giá một lượt hiện tại căn phòng_Em ko nhớ sao?Hắn nhíu chặt tâm mi, cơ hồ có thể kẹp chết cả một con nhặn… Đáng chết, hôm qua nếu hắn ko kịp suy xét tình hình, vừa lúc chạy về phía phòng chứa gia bảo của Lưu gia thì thấy nhân ảnh quen thuộc lao từ cửa sổ ra… Bất ngờ nghe thấy tiếng súng, hình ảnh nàng thét lên thê lương, máu từ người nàng bắn ra bóp nghẹt hô hấp cùng trái tim hắn, ko chút chần chờ mà lao thẳng một đường, từ phía dưới đón đc nàng… Trông thấy gương mặt nàng trắng ko còn chút máu, cộng thêm máu rỉ ra ướt cả một mảng lớn áo da, hô hấp cực lực khó khăn… có trời mới biết hắn lúc đó thật sự sợ tới mức nào, cứ như một đao chém mạnh vào tâm, ôm nàng trong lòng mà điên cuồng phóng xe thẳng về Vương gia…Nàng chỉ nhớ, trong lúc sắp bị cơn đau đánh vật, nàng mơ hồ cảm nhận đc một vòng tay ấm áp đỡ lấy, khiến lòng nàng yên tâm mà chìm vào hôn mê… Chẳng lẽ…_Là anh giúp tôi trở về? – Nàng nhíu mi, hoài nghi hỏi lại hắn_Em nghỉ chính mình có khả năng tự mình trở về đây sao?_Uhm… vậy… thực cám ơn anh… – Nàng cúi đầu, nhõ giọng như mũi kêu, muốn ngồi dậy rời đi_Nằm xuống, anh giúp em bôi thuốc – Hắn nhẹ ấn người nàng nằm xuống vị trí cũ_Vết thương dường như ko nặng – Bị hắn động chạm, nàng bất giác thấy ngượng ngùng, toàn thân nóng ran_May mắn đạn trượt qua hông, ko nặng – Hắn trầm giọng nói, dùng tay muốn giúp nàng bôi thuốc_Khoan, ko cần bôi thuốc đó – Nàng nhanh miệng cản lại hành đồng hắn_Tại sao? – Hắn nhíu mày có chút bất mãn cùng tức giận nhướng mi hướng nàng nghi hoặc_Bên kia, trong túi da có loại cao thuốc dán, phiền toái ngươi giúp ta lấy nó – Nàng hướng mắt đến chiếc túi da nằm trên tủ kê đầu giường_Cao dán? – Tuy vẫn còn nghi vấn cùng thắc mắc, nhưng tay hắn vẫn thuận theo yêu cầu của nàng mà đem đến một túi cao dán* (Cao dán : Thuốc dán, giống như salonbat của mình áh bà kon)_Ân, đây là loại đặc biệt đc bào chế riêng, của Mỹ Dung đặc biệt tìm chuyên gia bào chế, những vế thương ngoài da chỉ cần dùng thuốc này dán vào lập tức trong vòng 24h có thể lên da non, đồng thời có chút thuốc tê khiến ta ko cảm thấy đau nữa – Hắn dùng cao dán giúp nàng dán lên miệng vết thương, từ hông truyền đến cảm giác mát lạnh ko còn đau đớn khiến nàng cao hứng mà thao thao bất tuyệt về loại thuốc đặc biệt này…_Còn đau ko? – Hắn trầm giọng nhẹ nhàng hỏi_Đã ko còn, cám ơn… – Nàng híp hờ đôi mắt như nữ vương đang thỏa mãn đc quân vương phục vụ…bất quá… – A!!! Ngươi làm gì? – Từ lưng cảm nhận đc ma chưởng to lớn vuốt ve mà nóng rực khiến nàng thanh tỉnh mà bật thốt lên kinh hãi_Nói, vì sao hôm qua cả gan rời khỏi người anh? – Hắn cúi người, ghé sát người, tựa hồ đang dùng chính thân mình áp chế trên nàng mà thỏ thẻ vào tai_Cái…cái gì – Nàng kinh diễm, cả người toàn thân nóng rực, hơi nóng phả vào tai khiến đầu óc có chút mê loạn… – Ngươi nói gì?…ta…ta là ko hiểu nha… A!!!Ma chưởng gia tăng lực đạo, thít vào lưng nàng khiến nàng hoảng hốt bật kêu to…_Còn dám nói dối… nói… hôm qua vì sao dám cả gan rời bỏ anh, vì cái gì mà dám cùng tên Lăng Văn Du kia thân thiết như vậy? – Hắn nhẹ nói như gió thổi bên tai nhưng khiến người ta nghe vào như vác cả trăm tấn đáNàng nhíu mày tức giận, là hôm qua nha… Những hình ảnh đáng ghét lại tập kích trở về đầu nàng, một cỗ oán giận lập tức xộc lên não… nàng lạnh lùng liếc hắn cười giễu nói.