21 Như là đột nhiên ý thức được thứ gì, mặt Hữu Nhàn bỗng chốc đỏ lên. Thái hoàng thái hậu nghĩ nàng rốt cục cũng thông suốt, hưng phấn mà hỏi:“Đã hiểu?”“Ngô.
22 Dọc theo đường đi, đầu nàng vẫn lặp lại lời nói cùng ánh mắt kì quái của dì. Nàng không biết rốt cục đã sai ở đâu, vì sao dì lại muốn bảo nàng trở về gấp.
23 Thuộc Phong bị những lời lạc đề của nàng làm giật mình trong nháy mắt. Hắn phiền chán cởi quần áo trên thân ra, sau đó táo bạo ném xuống đất. “Chàng, chàng.
24 Hắn một phen kéo lấy tay Hữu Nhàn đang lui về phía sau, hoàn toàn xé rách xiêm y của nàng. “Ngươi không phải đến trước mặt Thái hoàng thái hậu nói huyên thuyên, nói ta không có thực hiện trách nhiệm làm trượng phu sao? Hiện tại ta thay đổi chủ ý, không phải chính hợp với toan tính của ngươi?!”Hắn mạnh mẽ vứt bỏ xiêm y của Hữu Nhàn, giống như người mất đi lý trí, bắt hai cổ tay của nàng lên đỉnh đầu.
25 Hữu Nhàn bị hắn chà đạp tới không còn biết đau đớn cùng phản kháng, giống như một con rối gỗ nằm trên sàng đan, chỉ có lưỡng đạo nước mắt đã cạn khô thành hai vệt trắng dài trên mặt——Nguyên lai, đây mới thực sự là ý nghĩa của từ ”viên phòng”.
26 “Quận chúa, người sao lại đi vào mà không khóa cửa thế——” Tử Ngọc đẩy cửa tiến vào, ngoài miệng còn nói, nhưng khi nàng nhìn thấy Hữu Nhàn đang cuộn tròn người thì bỗng nhiên kinh hãi trừng lớn hai mắt.
27 “Không quan hệ! Chủ tử, đây là giai đoạn từng nữ hài tử cần phải trải qua, không cần sợ. “ Tử Ngọc cười an ủi Hữu Nhàn. Hữu Nhàn nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc than thở:“Nhưng mà rất đau, thật sự rất đau!”“Ách.
28 Hữu Nhàn vắt óc suy nghĩ hết nửa đêm, rốt cục nghĩ ra một cái ý tưởng cũ rích, nhưng mà trăm thử trăm trúng ——Vì tướng công nấu cơm!Nhớ năm đó, tẩu tử cùng Ân Sương tỷ tỷ không phải bằng việc tự mình săn sóc tỉ mỉ sinh hoạt của tướng công, mới chậm rãi bắt mấy lãnh khốc nam nhân kia làm tù binh?“Ba !”Hữu Nhàn đập tay vào bàn, tâm động không bằng hành động, nàng bỏ lại Tử Ngọc, một người kích động chạy đến phòng bếp.
29 “Sẽ không ! Chỉ cần mỗi ngày đều có thể vì chàng chuẩn bị đồ ăn, cho dù có bao nhiêu vất vả, ta cũng sẽ không oán hận nửa câu!” Hữu Nhàn tích cực nói.
30 “Đợi chút. . . . . . Cạo vẩy cá xong, lại phải. . . . . ”Hữu Nhàn đôi mi thanh tú càng ngày nhăn càng sâu, tuy rằng nàng cố gắng ghi nhớ cách làm món ăn, nhưng Lâu đại nương nói quá nhanh, hơn nữa còn dùng từ chuyên nghiệp nàng nghe không hiểu, căn bản không kịp lĩnh hội.
31 Hữu Nhàn nhảy nhót mang theo rổ đi vào thư phòng Thuộc Phong, dọc theo đường đi ảo tưởng Thuộc Phong sau khi ăn đồ nàng tự tay chuẩn bị, có thể xóa bỏ thành kiến đối với nàng.
32 Hữu Nhàn hít một hơi khí lạnh, gót chân như nhũn ra, không đứng vững, tay run lên, bát canh dấm đường cá nóng bỏng đổ ra, vừa vặn đổ vào vết đứt tay còn chưa khép miệng của nàng.
33 Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt thỏ, nước mắt tích tích hướng về phía Tử Ngọc cáo trạng. “Bọn họ? Bọn họ là ai? Người là Vương Phi, ai dám khi dễ người?”“Ô ô ô.
34 “Quận chúa! Quận chúa!” Tử Ngọc gấp đến độ ở phía sau kêu toáng lên, nhưng Hữu Nhàn lại làm như không nghe thấy, liều lĩnh chạy ra bên ngoài. “Các ngươi làm thế cũng thật quá đáng, nàng bất quá chỉ là đứa nhỏ, sao lại làm nàng nhục nhã như vậy?”Tử Ngọc không đuổi kịp Hữu Nhàn, liền quay đầu lại nói với những người trong phòng bếp.
35 Từ sau lần bị mọi người nhạo báng ở trù phòng, Hữu Nhàn vẫn tự giam mình ở trong phòng, cũng không hay nói chuyện, cuộc sống như vậy đã kéo dài vài ngày.
36 Hữu Nhàn khuôn mặt tái nhợt vô lực nhìn hắn, không thể lý giải tại sao hắn có thể lấy loại thái độ vân đạm phong khinh này để nói với nàng những điều tàn nhẫn đó.
37 “Không có chuyện gì, phụ vương, Nhàn Nhi không trách người, Thuộc Phong cũng sẽ không khó chịu đâu. ” Hữu Nhàn an ủi Lão Vương gia. Thuộc Phong không nói chen vào, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
38 Thuộc Phong theo bản năng nhăn lông mày lại, liệt mâu nhìn say đắm gương mặt ôn nhu của Trúc Tâm, mãi sau mới giật mình, thất thần gật đầu đáp lễ. Phản ứng của hắn, Hữu Nhàn nhìn đến nhất thanh nhị sở (rõ ràng) ——Chỉ có thời điểm nhìn tẩu tử, tà khí của hắn mới không hề nồng đậm như thường.
39 Thuộc Phong đối với mong ước của Trúc Tâm, không đáp hỏi lại:“Giang Hữu Hạo đối xử với nàng thế nào?”“Này. . . . . . ”Thuộc Phong đột nhiên hỏi trắng vấn đề ra, làm cho Trúc Tâm rất bất ngờ.
40 Thuộc Phong ảo não nói. Nhờ nữ nhân này ban tặng mà hiện giờ hắn toàn thân ướt đẫm, cùng nàng tựa như chó rơi xuống nước, xem ra đã đem hình tượng tuấn dật hơn hai mươi năm của hắn phá hủy hầu như không còn, hơn nữa còn là ở trước mặt Trúc Tâm!Hắn quả thực hoài nghi, nữ nhân này có phải cố ý hay không!Biết ở trước mặt “nàng”, hắn không thể không cứu nàng!“Nha, được.