1 -Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời.
2 Tô Tứ phòng ở thành An Khấu có sáu đứa con. Tô Nhị Muội là con thứ hai, cha nàng thương tiếc con gái, lấy tên Thanh Liên đặt cho con.
Trong nhà có tám phòng, năm con trai, ba con gái.
3 Nhâm Uyển quả thật đi tìm phụ thân cầu ông cho Linh Thủy cao. Tần ma ma đem đến, rất vui vẻ mà thoa lên vết thương cho Thanh Liên:
-Tiểu thư cầu tướng gia cả buổi đó.
4 Ba hôm sau, tiểu thư ngồi kiệu đến phủ Khang thân vương tham gia yến hội, Thanh Liên vẫn đang dưỡng bệnh trong phòng.
Cầm Trúc cùng với một ma ma khác của Tây viện, chuyên quản lý công việc của phủ Thừa tướng bước vào phòng.
5 Lục thiếu gia được cứu, Đại Hoàn cũng được cứu. Chỉ có Thanh Liên lại nằm trên giường bệnh.
Vết thương trên trán dính nước, sưng phồng. Đại phu thăm khám, thở dài:
-E là không thể làm gì.
6 Ngày đầu năm, Thừa tướng và các quan đầu triều phải vào cung chúc Tết. Tiểu thư sang viện Thái phu nhân, Đại phu nhân sau đó về viện tập trung bà tử, nha hoàn, gã sai vặt, toàn bộ đều được mừng tuổi.
7 Lương Vương kế thừa tước vị từ phụ thân, từ nhỏ đã lớn lên ở vùng duyên hải Đông đô. Vóc dáng tuấn tú không kém Vương gia hiện vẫn còn là Lục hoàng tử Cảnh Khiêm.
8 Lương vương Thẩm Biệt vốn là kẻ “quần là áo lượt” ăn chơi nổi tiếng ở kinh thành, sau đó cưới thê tử là con gái Trắn Bắc tướng quân Hải Thành. Đây cũng là một chiêu bài chính trị của Tiên đế.
9 Nàng mặc áo đỏ, như một đóa hoa lửa nở rộ giữa đêm đen.
Hắn có bao nhiêu dự định. Nàng vừa bước vào đại điện, sẽ bắt nàng hầu hạ. Cởi giày, trước mặt bao người tầm hoan hưởng lạc.
10 Thông thường các vương gia được triệu vào triều sẽ ở lại cho hết tháng Giêng, nhưng năm nay hoàng đế còn tổ chức hội săn, dự định kéo dài tới hết tháng ba.
11 Trong phòng dệt, Thanh Liên rất nghiêm túc làm việc. Thật ra công việc của nàng cũng không nhiều lắm. Y phục của Thị vệ đều do các tú nương ở Lương vương phủ Đông đô may sẵn, đến đây chỉ thêu thêm ít hoa văn lên trang phục.
12 Còn khoảng năm ngày nữa đến hội săn thì y phục cho các tùy tùng của Lương vương đều đã hoàn thành.
Y phục lấy màu đen làm chủ đạo, được may bằng chất liệu vải có thể co giãn, thấm hút mồ hôi tốt.
13 -Nô tỳ bái kiến Vương gia.
Giọng nói rất dễ nghe, dịu dàng, thanh thoát. Gần một tháng không gặp, nàng như một đóa hoa đang độ khoe sắc, đang dần dần phô hết hương vị nữ nhân.
14 Nha hoàn có thể nâng lên làm thông phòng nhưng nếu làm thiếp chỉ có thể bị Vương gia bỏ thì mới có thể rời khỏi phủ.
Thông phòng có thể trao qua, tặng lại nhưng thiếp thất cũng coi như vợ lẽ, chẳng ai muốn cướp thiếp thất của người.
15 Mỗi năm Hoàng đế đều cho mở hội săn với sự tham gia của các vương tôn quý tộc trong kinh thành. Trường săn năm nay rất lớn, số lượng thú thả vào lên tới hơn cả nghìn con.
16 Khi Thiết Hàn về chỗ nghỉ, một lát sau có người bưng vào cho hắn một bát mì.
-Thiết đại ca, là Vương gia cho Tô phu nhân nấu cho đại ca đó. Còn nóng, ăn đi đại ca.
17 Tấn vương mở tiệc trong trường săn cũng là một dịp để những vương tôn quý tộc cùng đi với hoàng thượng có dịp giải khuây khác ngoài việc săn bắn. Đối với những người đã quen cuộc sống sung sướng nơi kinh thành, cơm dâng nước rót tận miệng thì việc bôn ba hàng tháng trời nơi thâm sơn cùng cốc, phóng ngựa săn thú không làm họ thích thú bằng chuyện vui chơi hưởng lạc.
18 Lương vương được coi là một kẻ “quần là áo lượt” ăn chơi sa đọa. Những kẻ như vậy không gây hại gì cho triều đình. Tốn chút tiền của bổng lộc hằng năm thì hoàng đế không thiếu song nếu chỉ dùng lớp vỏ “quần là áo lượt” che giấu cho bản thân thì quá nguy hiểm.
19 Hoàng đế thích thần tử là kẻ “quần là áo lượt’. Thiết Hàn nghe chuyện, không mấy mừng vui vì chức quan từ trên trời rơi trúng đầu mình và năm mươi lượng vàng được thưởng.
20 Trong lều dành riêng cho mình, Lương vương đang hưởng thụ cảm giác được Thanh Liên hầu hạ. Gần đây hắn cứ buộc nàng phải bóp vai, đấm lưng cho hắn. Tay Thanh Liên lực không lớn nhưng cảm giác mang lại thì thực sự thoải mái khiến Thẩm Hành Vân không muốn rời giường.