1 Một người khi còn chưa học được yêu thương, đã học xong oán hận là một chuyện đáng buồn biết nhường nào. Tôi tên là Nhan Tứ Nguyệt, theo họ mẹ. Kỳ thật tôi sinh ra trong tiết trời se lạnh của mùa xuân tháng hai, mẹ lại cứ khăng khăng gọi tôi là “Tứ Nguyệt”.
2 Kể xong chuyện này mẹ thở dài nói: “Nếu không có vụ tai nạn xe cộ đó thì con cũng sẽ không theo mẹ chịu nhiều khổ cực thế này, con sẽ sống cuộc sống giống như công chúa ở bên kia.
3 Mẹ dắt tôi bước lên thềm đá của nhà chính. Tôi cảm thấy mẹ rất căng thẳng, lòng bàn tay mẹ đang đổ mồ hôi. Tôi cũng rất căng thẳng, chưa từng nhìn thấy quang cảnh to lớn khí thế như vậy bao giờ.
4 Sáng sớm hai ngày sau, tất cả các tờ báo toàn thành phố đều đưa tin về vụ hỏa hoạn trong Mai uyển: tối qua trong thành phố, Mai uyển số 12 đường Thúy Vi đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn gây ra thảm kịch bốn người tử vong và mười hơn người bị thương nặng, nguyên nhân hỏa hoạn đang trong giai đoạn điều tra…Tôi nhìn thấy tin này trên tờ báo ở bàn làm việc của thầy Lý, giáo viên chủ nhiệm.
5 Lẳng lặng nằm một mình trên chiếc giường của mẹ, cảm giác mẹ vẫn còn ở bên mình, trong gian phòng vẫn còn tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, tôi cảm thấy như vậy có đôi chút an tâm.
6 Sau đó chúng tôi chuyển nhà nhiều lần, đồ vật mang đi ngày càng ít. Duy chỉ có bức tranh đó là mẹ không nỡ bỏ đi. Có một lần bác trai vô tình nhìn thấy bức tranh đó, bác trai nói: “Là Vân Hà vẽ.
7 Khuôn mặt đáng yêu quá! Đôi mắt của cô bé sáng trong long lanh, khi cười rộ lên còn sáng hơn cả ngôi sao trên bầu trời. Gương mặt cô bé tròn trịa, nụ cười có má lúm đồng tiền, đôi má hồng phấn tựa như hoa đào của tháng ba.
8 Bốn năm sau. Tôi nhìn vào khuôn mặt ở trong gương. Khuôn mặt đã trút bỏ vẻ mũm mĩm của trẻ con và không còn trắng nhợt như thường ngày, tuy rằng mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều nghe bác sĩ nói bị suy dinh dưỡng, thế nhưng hai gò má lại vẫn phơn phớt màu hồng.
9 Thầy Lý tức giận đến mức phải nhập viện ngay trong đêm đó. Các giáo viên thì đều bênh vực kẻ yếu là tôi, các học sinh cũng đều căm phẫn vô cùng. Hiệu trưởng cũng chẳng biết làm sao, nói là ý của cấp trên.
10 Nhất là sau cái lần thiếu chút nữa bị hãm hại đó, sự khinh bỉ lại càng hiện rõ hơn trên khuôn mặt của bà. Mặc dùcuối cùng sự việc cũng có một kết quả tốt đẹp, dưới sự bôn ba của thầy Lý tới khắp các giáo viên và học sinh trong trường nhằm kí chung một lá đơn, tên lưu manh họ Hoàng đã bị trừng phạt, bị bộ giáo dục thanh lý ra khỏi đội ngũ giáo viên, còn chuyển giao cho cơ quan tư pháp, có điều thanh danh của tôi cũng đã trở nên xấu xí hơn qua những lời thổi phồng vô tình hoặc là cố ý của Trình Tuyết Như.
11 “Con bé sinh ra ở nước ngoài, không biết nói tiếng Trung, tôi muốn cho con bé được học thứ tiếng Trung chính thống. ” Khi nói về con gái, khuôn mặt của Dung tiên sinh tràn ngập sự yêu thương.
12 “Tứ Nguyệt, cậu có chắc cậu không biết ai tặng không?” Lời này là do Diêu Văn Tịch ngủ ở giường trên nói, cậu ấy là sếp của phòng ngủ, tính cách hào sảng, thích nhất là lăn lộn, xưng anh gọi em với đám con trai.
13 Nhiều năm qua Mạc Vân Hà luôn nghĩ, cô gái ấy có còn nhớ anh hay không. Chắc là, không nhớ rồi. Nhất định cô ấy đang sống một cuộc sống thuộc về chính mình ở một nơi mà anh không nhìn thấy, gặp được người trong số mệnh của cô.
14 Vì thế Đường Dục Trân không còn ghen tuông với Cổ Lam nữa, vợ chồng người ta đằm thắm như thế, Mạc Kính Trì tuyệt đối không thể xen vào cuộc hôn nhân của hai người.
15 Con người mà Mạc Vân Hà biết ơn nhất trong cuộc đời chính là Mạc Kính Trì, sau khi anh trưởng thành thường hay nghĩ, nếu như Mạc Kính Trì không nhận nuôi anh, vậy không biết cuộc sống bây giờ của anh sẽ như thế nào nữa.
16 “Cô thật quá đáng!” Mạc Kính Trì giận run chỉ vào vợ, “Ngày thường cô có vô liêm sỉ ra sao, có mắng tôi và Bội Lan như thế nào cũng được, dù sao vợ chồng chúng ta cũng đã thành ra thế này rồi, cả đời có chết cũng phải chết chung một chỗ, thế nhưng cô dám nói xấu hai người Hướng Từ ở dưới suối vàng, bọn họ đã mất rồi cô có biết không? Dù gì thì cô cũng là con cái nhà gia giáo, tôn trọng người đã mất, đạo lý đó mà cô không hiểu sao? Ba mẹ cô dạy cô như thế nào! Cô đọc sách kiểu gì hả? Đường Dục Trân, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn dám nói xấu hai người đó nửa câu nữa, cô sẽ biết tay tôi, bây giờ tôi đã có thể ly hôn với cô rồi, cô trở về nhà họ Đường, để ba mẹ cô dạy dỗ cô lại từ đầu cho khuôn khổ, dạy cô cái gì là tôn trọng người đã mất!”Lúc ấy Đường Dục Trân tóc tai bù xù, sợ hãi nhìn trừng trừng vào khuôn mặt bị vặn vẹo vì quá mức tức giận của chồng, bà chưa bao giờ nhìn thấy chồng bà giận dữ như thế, tức khắc đờ người.
17 Mà ngay vào rạng sáng ngày hôm ấy, vừa phát hiện ra thi thể của bà bảo mẫu không bao lâu bên nhà cũ kia đã mang tin tức tới, Nhan Bội Lan sinh, là con gái, mẹ con bình an.
18 Nhưng mà Mạc Kính Trì còn chưa đợi được con gái gọi ông tiếng ba đã đột ngột qua đời, cũng là tai nạn xe cộ giống như Khúc Hướng Từ, lúc ấy ông và ông cụ vừa xuống máy bay, trên đường cao tốc sân bay bị tông vào đuôi xe, mà xe của bọn họ lại còn húc vào xe phía trước, Mạc Kính Trì và ông cụ, còn cả lái xe, ba người tử vong tại chỗ.
19 Nhoáng một cái sáu bảy năm trôi qua, Mạc Vân Hà đã trở thành một cậu thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, dưới sự dốc lòng bồi dưỡng và khuyên giải của Mạc Kính Phổ, tính cách của anh đã không còn khép kín như trong quá khứ mà trở nên vui tươi cởi mở hơn.
20 Đây đã là chuyện của sáu năm sau, lúc ấy Mạc Vân Trạch đang yêu đương cuồng nhiệt với một cô bé đàn em, hai người cũng đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin.