21 Mạc Vân Trạch ngẩng đầu nhìn về phía tây nói: “Trời ạ, sao tịch dương hôm nay lại đỏ thế nhỉ?”“Đúng vậy, em chưa bao giờ thấy tịch dương đỏ như thế cả.
22 Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt tôi đã mười chín tuổi. Vào ngày tôi sinh nhật mười chín tuổi, tôi nhận được một đôi giày thủy tinh cao gót CHANEL.
23 Một năm trôi qua rất nhanh, sinh nhật hai mươi tuổi của tôi tới đúng hạn. Trước sinh nhật mấy ngày tôi đã bắt đầu thấp thỏm không yên, tôi sẽ không nhận được một quả bom chứ? Phỉ Nhi nói: “Có thể là nhẫn, hoặc là dây chuyền.
24 Giữa tôi và người đàn ông đó giống như bị ngăn cách bởi một con sông chảy xiết, lớp lớp sóng chồm vô hình, tôi loạng choạng gần như không đứng vững nổi.
25 Tôi mở to mắt nhìn theo hướng con bé chỉ, chỉ thấy bên đường đối diện cách không xa có dừng một chiếc xe thể thao màu xám, chiếc xe thuôn lượn u ám trong ánh đèn đường, tự nhiên lộ ra khí thế áp đảo.
26 Tôi nuốt nước bọt nhìn cậu ấy, “Sau. . . sau đó thì sao?”“Sau đó? Sau đó cái gì?” Diêu Văn Tịch chớp mắt, trí nhớ vụt qua, “Không có sau đó, bọn mình đều đi hết, Phương Phỉ nhảy với anh ta trên sàn, bọn mình uống rượu trong phòng.
27 “Ông đã đồng ý rồi?” Dung đưa tôi tới nhà hàng trước kia chúng tôi thường đến, nghe ông nói xong chuyện này, trái tim tôi thắt lại. Dung ngẩng đầu nhìn tôi, nghẹn ngào, “Không đồng ý có thể sao? Chỉ cần cứu được Sophie, đừng nói gia sản, cho dù có trao đổi bằng tính mạng, tôi cũng chấp nhận.
28 Phương Phỉ nghe tôi kể xong, sợ hãi há hốc miệng, xách bộ váy lễ phục dài chạy đến ngồi xuống bên cạnh tôi, “Chị, Chị thật sự tin người đó sẽ trở lại ư?”“Chị tin.
29 So với nửa bên mặt nhìn thấy lần trước thì trông trẻ hơn rất nhiều, tuy rằng mặc âu phục nhưng anh ta không đeo caravat, bên trong áo vét màu xám là áo sơ mi kẻ sọc màu hồng nhạt, lộ ra vẻ nhàn nhã tự nhiên, nhưng lại không mất lễ nghi.
30 Tôi đành phải mang chiếc váy trắng hai năm trước trong đáy va li ra. Chất vải quả là rất tuyệt, để trong va li hai năm mà không hề nhàu nhĩ, chạm tay lên tựa như không có gì.
31 Khi anh ta nói những lời này, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, phong thái tao nhã lễ nghi, không hề nhìn ra dấu vết che giấu, người ngoài đều cho đó là lời thủ thỉ của đôi tình nhân, bởi vì sau đó hội trường lập tức vang lên một tràng pháo tay, mọi người tự động rẽ ra một con đường, thẳng tắp tới lễ đài.
32 Từ buổi tiệc đính hôn trở về, ngoài dự đoán của mọi người, Phương Phỉ đang chơi dương cầm ở nhà như không có chuyện gì xảy ra, con bé cũng không giải thích gì, cũng không đáp lại những lời chất vấn của mẹ, giống như chưa từng xảy ra chuyện.
33 Tôi không dám tưởng tượng Dung sẽ phản ứng như thế nào sau khi biết tất cả những chuyện này, ông vừa mới mất Sophie, bị đả kích lớn như vậy, nếu mà biết được chuyện của tôi và Phí Vũ Kiều, chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
34 Tôi được Mạc Vân Trạch dẫn vào Mai Uyển, tôi định không vào, nhưng nhiệt tình khó khước, Mạc Vân Trạch còn kích động hơn cả tôi, kéo tay tôi mãi không buông.
35 Đêm nay nhất định mất ngủ. Mạc Vân Trạch bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, đã nhiều năm qua, anh thường bị quấy nhiễu bởi những cảnh trong mơ thế này, mơ thấy chính mình bị lún sâu trong biển lửa khói ngùn ngụt, anh không thể xông ra ngoài, không nhìn thấy phương hướng, chỉ thấy toàn thân bị thiêu cháy, bốn phía chỉ có tiếng lốp bốp ong ong, tóc tai lông mi cũng vang lên tiếng xì xèo, anh khóc không lên tiếng, kêu không thành lời, phảng phất như còn ngửi thấy mùi của da thịt cháy khét…Khi tỉnh lại, cả người đẫm mồ hôi.
36 Mấy ngày sau, Tứ Nguyệt nhận được giấy thông báo để cô đại diện cho khoa tham gia giao lưu trong vòng một tháng. Tin tức vừa công bố đã sôi sục cả lên, Tứ Nguyệt bị đẩy lên ngọn sóng.
37 “Đúng vậy, tôi đã tìm hiểu về người này, họ Dung, nguyên quán ở Thượng Hải, sinh ra và lớn lên ở Hồng Kông, cha mẹ đã mất, từng kết hôn, vợ trước là người Pháp.
38 Lời dạo đầu đã đầy mùi thuốc súng, Mạc Kính Thêm nhìn Mạc Vân Trạch, khí thế bừng bừng nói, “Vân Trạch, cậu có còn nhớ lời hứa của cậu với tôi không? Bây giờ Thịnh Đồ sắp sụp đổ rồi, cậu vui lắm chứ gì?”“Chú ba, sao chú lại nói thế?” Mạc Vân Trạch là người rất biết kiềm chế, lúc này anh lại chỉ có thể kìm nén sự tức giận, “Mấy năm chú cũng thấy, để Thịnh Đồ phát triển cháu đã phải trả giá bao nhiêu, có điều sự việc đã đến nước này rồi, cháu không có ba đầu sáu tay, cháu đã làm hết sức, hơn nữa, chỉ sợ sự việc không đơn giản như chúng ta nhìn bề ngoài, cháu nghi ngờ không biết đối phương có thù hận gì với nhà họ Mạc hay không.
39 Từ khi còn rất nhỏ, Tứ Nguyệt đã nghe mẹ nói, mỗi người đều là một vì sao trên bầu trời, cho dù có sống cuộc đời như thế nào, cuối cùng đều sẽ bay về trời.
40 Trên xe quả là rất ấm áp, Mạc Vân Trạch chỉnh điều hòa lớn. Anh đưa Tứ Nguyệt đến một phòng riêng trong quán ăn yên tĩnh, Tứ Nguyệt ăn một bát cháo táo đỏ, cảm thấy tinh thần đã khá lên nhiều.
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Nữ Cường
Số chương: 17