1 Thân là nhân viên công vụ chỗ tốt lớn nhất, chính là ổn định, quy luật, đang giữ công ăn việc làm ổn định, không có gặp khó khăn về khủng hoảng kinh tế, cho dù bên ngoài có một đống người thất nghiệp không tìm được việc làm, chỉ cần an phận làm tốt phần công việc, sẽ không sợ phải đánh mất công việc, hơn nữa hàng tháng đều nhận được tièn lương.
2 “Vậy còn anh?” Cô hỏi ngược lại, “Người đàn ông như anh, sao lại đến xem mắt?”Thường Trọng Vĩ nhướng mày, dường như hơi bất ngờ với câu hỏi ngược lại của cô.
3 Những ngày kế tiếp, Quý Y Phàm vẫn trải qua cuộc sống bận rộn. Nhưng điều duy nhất khác với ngày thường chính là, suy nghĩ của cô lại không tự chủ nghĩ đến Thường Trọng Vĩ, nhưng mấy tuần lễ này, ngoại trừ anh đã gọi một cú điện thoại cho cô, nói rõ sau khi trở về Đài Loan sẽ liên lạc với cô, thì hoàn toàn không có tin tức.
4 Thường Trọng Vĩ rất bận, thật sự rất bận, bận đến nỗi ngay cả khi cùng ký hợp đồng trước hôn nhân cũng không có mặt, chỉ phái hai vị luật sư đưa tài liệu tới.
5 “Sao đến đêm trước hôn lễ lại gặp phải chuyện như vậy?” Thím của Thường Trọng Vĩ, vẻ mặt lo lắng nhìn Quý Y Phàm ngay cả đồ đồng phục cũng chưa kịp thay thì chạy tới bệnh viện.
6 “Tôi muốn xuất viện. ”“Tôi biết. ” Ăn kẹo cao su lật chuyển tờ báo, Quý Y Phàm không quá nghiêm túc trả lời. Thường Trọng Vĩ đúng là một anh chàng đẹp trai, cho dù hiện tại bị thương, trên mặt thâm tím, vẫn không tổn hại gì đến vẻ đẹp trai của anh, phần lớn mọi người rất khó xem nhẹ anh, cùng với yêu cầu của anh, nhưng bởi vì anh là một bệnh nhân rất không hợp tác, cô đều áp dụng đối sách mắt điếc tai ngơ với bất kỳ yêu cầu của anh để đối phó anh.
7 “Huấn luyện viên, đủ rồi. ” Bị Quý Y Phàm gạt chân áp ở trên mặt đất, Tiểu Long đau đến không ngừng cầu xin kêu lên: “Thủ hạ lưu tình, em với chị không có thù, đừng đánh chết em nha.
8 “Rất tốt. ” Cô lẩm bẩm, “Một phòng, một phòng sách, tôi ngủ ở đâu?”“Giường của tôi rất lớn. ” Tay phải của anh treo băng vải, tay trái chỉ vào chiếc giường Kingsize của anh.
9 Ánh mặt trời sáng sớm, lười nhát vẩy vào trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Quý Y Phàm lẳng lặng quan sát đến động tác không nhanh không chậm của Thường Trọng Vĩ.
10 Quý Y Phàm ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của ông Lý dừng ở sau lưng cô, cô khó hiểu hơi nghiêng thân qua, hơi kinh ngạc khi thấy vóc người cao lớn của Thường Trọng Vĩ đứng ở bên ngoài màn cửa.
11 Quý Y Phàm tùy ý lấy một chiếc áo thể thao từ trên kệ: “Cái này đẹp không?”Thường Trọng Vĩ nhún vai, không có ý kiến, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ trên tường, lại nhắc nhở lần nữa, “Hai giờ tôi phải tới công ty.
12 “Chúng ta nói chuyện một chút. ” Vào lúc cô đưa thuốc cho anh trước khi đi ngủ rồi định rời đi, Thường Trọng Vĩ vươn tay kéo cô. “Không cần thiết. ” Quý Y Phàm rất nhạy cảm tránh qua, vung tay anh ra.
13 “Quý tiểu thư, tổng giám đốc đang họp,” Lưu Chí Siêu vội vàng chặn ở trước mặt cô, “Cô không thể đi vào. ”“Hôm nay anh ấy phải trị liệu. ” Quý Y Phàm không ngại đối mặt với anh ta nói: “Từ đầu anh ấy đã biết.
14 “Em đang làm cái gì?”Cô quá trầm mê ở suy nghĩ của mình, không có chú ý tới Thường Trọng Vĩ đi mà quay lại. Quý Y Phàm giật nảy mình, kinh ngạc ngẩng đầu, album trong tay theo tiếng rơi xuống mặt đất.
15 “Con có liên lạc với Quý Y Phàm không?”Nghe được thím hỏi han, Thường Trọng Vĩ hơi ngẩn ra, “Gì cơ?”Lý Diệu Phương trêu ghẹo nhìn anh gần như không hề động qua bữa ăn trên bàn, “Nếu như nhớ cô ấy thì gọi điện cho cô ấy, nhìn con xem bộ dáng cứ không yên lòng.
16 “Woa! Vị hôn phu của chị, ặc, vị hôn phu cũ. ” Liễu Đình Á thức thời chữa lại, “Anh ta đi làm ở trong này hả. ”“Đúng. ” Quý Y Phàm cuộn lên tay áo, mở ra cốp xe, quá nửa bên trong cốp chỉ chứa một vại cá, cá thần tiên trong nước vẫn nhàn nhã như cũ.
17 Cầm trong tay địa chỉ mà đồng nghiệp Quý Y Phàm sao lại cho anh, Thường Trọng Vĩ đi vào một tòa cao ốc thương mại hỗn hợp, đi vào hội quán karate ở lầu ba.
18 Quý Y Phàm khó nén kinh ngạc nhìn người ngồi ở bên bàn làm việc của cô rõ ràng đang chờ cô. Ấn tượng của cô đối với cô ấy chỉ lưu lại ở trên ảnh chụp, trong ảnh chụp cô nhìn thấy là một người con gái đẹp, có ngũ quan xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ, hiện tại chính người đó xuất hiện ở trước mặt cô, cũng cùng là một người phụ nữ, cô không thể không thừa nhận Khưu Tuyết San thật sự rất đẹp.
19 Đứng ở giữa đường quốc lộ, Quý Y Phàm chỉ huy giao thông, cố tình xem nhẹ Thường Trọng Vĩ đang chờ ở bên cạnh. Cô hai trăm phần trăm khẳng định là anh cố ý, biết rõ cô không tán thành anh lái xe, nhưng hôm nay anh lại tùy tiện lái xe đến đỗ ở cửa đơn vị của cô.
20 “Cô đánh tôi?” Khưu Tuyết San kinh ngạc kêu lên. “Tôi…” Quý Y Phàm cảm thấy hoang đường, “Tôi đánh cô? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh cô? Tôi thật sự coi thường cô, hóa ra cô không chỉ là một Bitch, còn là một Liar.