1 "Các ngươi. . . các ngươi muốn làm gì?"Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang khiến một góc nhỏ trong hoa viên cũng bừng sáng theo. Một cô gái có dung mạo thanh tú vô lực tựa vào góc tường, thân thể nhỏ bé cuộn lại, ánh nắng chiếu vào đôi mắt cô gái toát ra sự hoảng sợ vô tận.
2 "Tiểu thư. "Cũng không biết người đó vùi đầu khóc bao lâu, chợt nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một nha hoàn nhỏ tuổi lặng lẽ đi đến bên cạnh này.
3 "Ha ha, thật tốt. Bước đi đầu tiên, rốt cục cũng thuận lợi!"Chạng vạng của ngày hôm đó, lúc mặt trời xuống núi, Bộ Nhu Nhi —— cũng chính là cô gái ban ngày xuất hiện bên trong hoa viên—— ôm ấp một con chó nhỏ màu tuyết trắng, ngồi ở trước cửa sổ đắc ý cười nói.
4 "Cha!"Nghe nói như thế, thân thể Bộ Nhu Nhi run mạnh lên, chạy nhanh trốn phía sau Bộ Ngưng Vận. Mặt Bộ Ngưng Vận cũng trầm xuống, lập tức đứng dậy: "Các ngươi làm gì?""Cha.
5 Kế tiếp, lại nghe phụ thân thở dài vài tiếng, ôn nhu khuyên giải an ủi cha một câu, khó khăn tiễn bước cha đi, Bộ Nhu Nhi thở dài một hơi, vốn tưởng rằng rốt cục có thể yên tâm lớn mật nghỉ ngơi.
6 Sau đó, khi tin tức truyền ra ngoài, các loại chuyện tình loạn thất bát tao lại theo nhau mà đến. Nhóm thân thích cực kỳ xa đến làm thân, nhóm di nương cũng đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có một vị tiểu thư cơ hồ bị các nàng quên mất, nhóm huynh tỷ đệ trong nhà vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, không phải trường hợp cá biệt.
7 Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống, một loạt tiếng bước chân hỗn độn đột nhiên vang lên, cũng rất nhanh đi về hướng bên này. "Nhanh lên, nhanh lên! Vương gia đến rồi!"Lại nghe tiếng hô nhỏ lo lắng liên tiếp, sớm tựa vào đầu giường mơ màng ngủ, Bộ Nhu Nhi chậm rãi trợn mắt, thầm nói trong lòng.
8 "Không tốt, không tốt rồi, Vương gia đều đem hỉ bào cởi hết rồi!""Không tốt, không tốt rồi, Vương gia đạp gã sai vặt chặn đường một cước, đi khỏi cửa lớn rồi!""Không tốt, không tốt rồi, Vương gia không để ý khuyên can, mà chạy thẳng về hướng cửa nam!".
9 Bộ Nhu Nhi cảm thấy, đây là giấc ngủ thoải mái nhất an ổn nhất trong một tháng gần đây. Không ai lôi kéo nàng mà lải nhải lẩm bẩm đến đêm khuya, không ai suốt ngày tìm các loại cơ hội đến cửa phòng nàng mở miệng chửi bậy những lời âm dương quái khí, càng không có ai mới sáng sớm liền đến cửa 'Vấn an' nàng, nàng rốt cục có thể ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy, loại cảm giác này thật sự là quá tốt!Khi mở mắt ra, trời đã sáng choang, đầu óc nàng khó có thể rõ ràng như vậy.
10 "Tỷ tỷ ~ "Theo sau, liền nghe được mộtgiọng nói dịu dàng mị hoặc thực khiến xương cốt mềm nhũn từ cửa truyền đến. Chưa thấy người, xương cốt Bộ Nhu Nhi đã bị âm thanh này làm rụng rời một nửa.
11 "Phải không?"Bộ Nhu Nhi cả cười, xoay người ngồi xuống: "Một khi đã như vậy, thế thì, vất vả cho hai vị muội muội rồi. ""Ha ha, đây là việc chúng ta phải làm, nào có vất vả gì, không vất vả đâu?" Vội vàng cười làm lành, vị áo lam kia cũng ngượng ngùng nói.
12 Không tệ cái đầu ngươi!Hiện tại, các nàng thầm nghĩ lấy một hồ nước hướng trên đầu nàng rót xuống, để cho nàng cũng nếm thử cảm giác ướt sũng!Chỉ tiếc, nơi này chỉ có hai cốc trà đều đã bị nàng dùng xong rồi, các nàng chỉ có thể giương mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm về hướng nàng.
13 "Vương phi. "Đi theo nàng ra ngoài chưa xa, Tú nhi đột nhiên kêu một tiếng. Bộ Nhu Nhi quay đầu: "Làm sao vậy?""Nô tỳ, nô tỳ không rõ. ""Không rõ cái gì? Nói nghe thử.
14 Đi qua hai cửa, đã thấy có mấy cung nhân (nô tỳ trong cung) đang chờ. "Minh vương phi. "Thấy nàng đã đến, vài người vội vàng hành lễ. Bộ Nhu Nhi cũng ôn nhu trả lễ.
15 Một đường cơ hồ là chạy chậm, mới rốt cục không để cho bọn họ bỏ rơi các nàng. Đi theo phía sau Hoàng Phủ Nam Ninh, vượt qua không biết bao nhiêu cửa lớn sơn son nặng nề, xuyên qua hành lang khắc hoa thật dài, cuối cùng, các nàng đi vào một cung điện tráng lệ.
16 "Ta tới hay không, liên quan gì đến muội?"Trong lòng đang nghĩ, lại nghe một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo truyền vào trong tai. Vừa nhấc đầu, liền thấy Hoàng Phủ Nam Ninh không lưu tình chút nào đem cô gái từ bên người mình đẩy ra.
17 Không nghĩ nghe nói như thế, Bộ Nhu Nhi cũng không có phản ứng gì lớn. Mà có một người, còn phản ứng trước cả nàng. "Mẫu hậu, Tô mỹ nhân tiến cung chưa bao lâu, kỳ thật hiểu biết về cung quy cũng không sâu, nhi thần nghĩ, vẫn là nên phái nhũ nương hiểu biết quy củ trong cung thì tốt hơn.
18 018: Khuê mật (*) đoàn tụEdit: Như Nguyện (Ý nói bạn thời thiếu nữ)"Ôn nhu!""Tiểu Tình!"Vào tẩm cung, vừa đi vào nội điện, Tô mỹ nhân liền lệnh cho người ngoài lui ra.
19 "Xem ra, bạn ở nơi này cũng không yên ổn nhỉ?"Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi khinh thường khẽ cười mà nói. "Đâu chỉ là không yên ổn? Quả thực đã náo ngất trời lên rồi, được chưa? Cái gì gọi là cung đấu, mấy tháng qua mình đã hoàn toàn lĩnh hội!" Dùng sức thở dài, Tô Tiểu Tình đứng lên, "Mời nàng ta vào đi!"Nói xong, lại quay đầu liếc mắt khuê mật nhà mình một cái: "Như lúc này, tuy rằng chán ghét nàng ấy đến chết đi được, mình cũng không thể để nàng ấy ở ngoài cửa.
20 Edit: Như Nguyện"Ta sai rồi. "Bị mắng cơ hồ không ngẩng đầu lên được, Tô Tiểu Tình nhỏ giọng nhận sai. Bộ Nhu Nhi còn chưa buông tha nàng, chỉ vào cái trán của nàng: "Bạn đó nha, trước kia mình đã nói với bạn, bạn cũng chỉ biết nhận sai, nhận sai.