1
Mông lung trong mộng nhưng còn hơn cả mộng, sầu muộn, bi thương cùng yêu hận đan xen, chồng chất, đôi khi một mảnh kí ức chợt hiện ra trong đầu, nhưng ta không thể nào thấy rõ được những gì đang xảy ra…
Những mảnh âm thanh mập mờ, vụn vỡ của tiếng đàn như vang lên, một nữ nhân đang ngồi gảy đàn, bên cạnh nàng là một tiểu hài tử đang giương khuôn mặt mang nặng sự chờ đợi nhìn theo nữ nhân ấy:
“Nương, phụ thân của con là người như thế nào ạ?”
“Ta ko nhớ… Ta đã quên rồi…”
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, tinh tế giống như tiếng nước trong suối ôn nhu chảy qua khe núi.
2 Kết quả, hắn cứu sống Cố Tích Triều, còn gặp khá nhiều trắc trở. Nhưng lời nguyền rủa của hắn chỉ thực hiện được một nửa, Cố Tích Triều quả thực sống trong thế giới không có Vãn Tình, chính là y cũng không có thống khổ.
3
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Vào mấy ngày đầu sau khi Cố Tích Triều mất trí nhớ, Thiết Thủ thường rạng sáng đi theo dõi y.
4
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Y thường xuyên nửa đêm tỉnh giấc, nhưng lại không vội xuống giường, gương mặt tái nhợt luôn mang vẻ hoảng hốt, hai tay bám chặt gối, như bị lạc vào chốn mông lung nào đó một lúc lâu rồi mới chậm rãi khoác áo vào, ngồi trước bàn đọc sách viết chữ hoặc vẽ tranh.
5
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Thiết Thủ rời khỏi trúc xá, vừa đi hắn vừa cảm thấy có điểm là lạ.
6
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Vào lúc Thiết Thủ đem bức họa được dán cẩn thận đi tới, Cố Tích Triều đang nấu cơm, tay nghề của y thật cao minh, làm cho Thiết Thủ không nhịn được mà khen một câu: “Thơm quá!“
Cố Tích Triều vừa nghe thì ánh mắt thâm trầm đạm thủy của y liền xuất hiện loan loan tiếu ý, đôi môi hơi hé lộ ra một một cái răng nhỏ trắng tinh, trông có vài phần giống như một hài tử.
7
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Vào một ngày mưa, lúc Thiết Thủ lấy trữ thần dược đem tới, trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
8
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Thiết Thủ có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng cảnh trong mơ của Cố Tích Triều phải là một màn máu chảy thành sông, oan hồn đòi mạng.
9 Thiết Thủ thấy khuôn mặt như ngọc bạch của Cố Tích Triều bị nước bùn làm bẩn, giống như một chú mèo hoa nhỏ, vừa bực mình lại vừa buồn cười. Hắn thở dài rồi ngồi xổm xuống, đem chiếc ô nhét vào trong tay y.
10
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Thiết Thủ một mình trở về trúc xá, Tễ Nguyệt vừa nãy còn khóc không còn mặt mũi nào gặp y, giờ cũngquay trở lại.
11
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Đêm đó, Thích Thiếu Thương kéo theo Thiết Thủ cùng uống Pháo Đả Đăng.
12
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
“Vẫn còn sống. ” – Thiết Thủ nghĩ nghĩ, lại tiếp tục bổ sung: “Nhưng bây giờ không thể ra khỏi cổng đại môn một bước, ngươi yên tâm, y rốt cuộc cũng không thể gây thêm sóng gió gì nữa rồi.
13
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Thời điểm Thích Thiếu Thương tỉnh lại vào ngày hôm sau, thấy mặt đất bừa bãi như thế liền không khỏi cảm thấy hối hận.
14
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Cố Tích Triều đã trở thành một phần trong lòng hắn, có đuổi cũng không đi, hệt như huyết nhục dây dưa, không cách nào xóa bỏ.
15
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Tuyết Lâm
Khoảnh khắc khi Thích Thiếu Thương nhìn thấy thân ảnh kia thì hắn bỗng nhiên hiểu được, hắn ở trong chốn hồng trần trằn trọc lưu luyến, tĩnh mịch tìm kiếm chỉ vì đôi mắt kia, hắn muốn khiến cho đôi con ngươi thâm sâu như đàm thủy này chứa đựng hình bóng của hắn, hơn nữa đời đời kiếp kiếp chỉ có một mình hắn.
16
Edit: Tiếu Tử Kì
Beta: Hàn Lãnh
Hàn Lãnh: Lần đầu beta, có gì sai sót mong mọi người cùng Kì nhi lượng thứ nha ~:”>
Thích Thiếu Thương kéo Cố Tích Triều đi một mạch vào phòng của tửu lầu mới chịu buông tay y ra.
17 Thích Thiếu Thương đưa cho Cố Tích Triều một chén rượu, Cố Tích Triều đang muốn uống, thì bị Thích Thiếu Thương nắm chặt tay, y không thể hiểu được, Thích Thiếu Thương ôn hòa cười, lấy đũa gắp thức ăn vào đĩa của y:”Bụng đang rỗng mà uống rượu thì không tốt cho cơ thể đâu, ăn chút gì trước đi.
18
Edit: Tiếu Tử Kì
Cố Tích Triều nhấp một ngụm rượu, chỉ cảm thấy có chút hơi cay phả vào mặt, vì vậy liền không khỏi nhíu mày.
19
Edit: Tiếu Tử Kì
Cố Tích Triều hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mê muội giống như hài tử chưa hiểu rõ sự đời, bỗng nhiên, y đứng lên lạnh lùng nói một câu:”Không hiểu gì cả” – Nói xong liền vung tay áo, xoay người rời đi.
20
Edit: Tiếu Tử Kì
Thời điểm ngón tay của Thích Thiếu Thương chạm được vào chỗ gấp khúc nơi đầu gối của Cố Tích Triều, hắn đột nhiên cẩm thấy cơ thể đối phương cứng đờ, kỳ thực lúc này hắn nên có đề phòng, nếu là người khác, hắn cũng sẽ phải đề phòng.