1
Edit: Túy Mộng.
Hoa Mãn Lâu vẫn luôn mang theo nhiệt tâm mãnh liệt đối với hoa tươi, cũng như y yêu quý tất cả mọi loại sinh mệnh vậy.
Trên quan đạo mấy chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Hoa Mãn Lâu ngồi trong xe ngựa, từng chậu từng chậu hoa nở diễm lệ bên người, không chỉ có chiếc xe ngựa này, bên trong hai chiếc xe ngựa đi theo phía sau cũng toàn là hoa, tuy chủng loại khác nhau nhưng đều mang theo câu chuyện của riêng chúng.
2
Edit: Túy Mộng.
Xe ngựa chạy nhanh dọc theo quan đạo, chưa đến hai ngày, Hoa Mãn Lâu đã đến nhà mới của y −−− một tòa tiểu lâu ở Dương Châu.
Tiểu lâu không lớn, bề ngoài bình thường, bên trong cũng giản dị xưa cổ, phải nói theo như ý tứ người Hoa gia, không sửa chữa nơi này nguy nga lộng lẫy cũng muốn làm cho nó tinh tế thư thái, nhưng Hoa Mãn Lâu lại kiên trì chỉ cần tòa tiểu lâu đơn giản, ngay cả hạ nhân vốn được phái đến chiếu cố y, cũng chỉ để lại một đầu bếp, mấy người khác một mực không cần, trả về toàn bộ.
3
Edit: Túy Mộng.
Không có người tranh cãi với mình, Lục Tiểu Phụng cũng không có ý tranh luận gì thêm, bộ dáng nhàn nhã uống rượu, tùy ý đảo mắt, sự chú ý liền dời đến chậu phong lan trên tay Hoa Mãn Lâu: “Ta nói Hoa Mãn Lâu, ngươi chăm sóc bụi cỏ này nhiều năm như vậy cũng chưa thấy nó nở hoa bao giờ, chẳng lẽ nó chỉ là một đám cỏ dại trông giống phong lan thôi sao?” Hắn chưa từng nghi ngờ năng lực chăm sóc cây hoa của Hoa Mãn Lâu, sở dĩ không ra hoa chắc chắn là do hoa có vấn đề.
4
Edit: Túy Mộng.
Đầu bếp ở bên ngoài gõ cửa, nói với Hoa Mãn Lâu bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, sau khi nghe thấy bên trong đáp lời, liền lặng lẽ lui xuống.
5
Edit: Túy Mộng.
Hoa Mãn Lâu đang loay hoay với hoa của y, tâm tình của y rất tốt, có thể nói sau khi cây hoa lan nhú ra nụ hoa thì tâm tình của y vẫn cứ tốt vậy.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy Mộng.
Mặt trời chiều ngả về tây, cơn gió chiều thoang thoảng.
7
Edit: Túy Mộng.
Thượng Quan Phi Yến không cảm nhận được bầu không khí hơi kì quái giữa hai tên nam tử trong tiểu lâu, nàng chỉ quay đầu nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, thản nhiên cười nói: “Vậy ‘người nói thật’ có thể trốn tạm chỗ này vài ngày được không? Ta sợ bọn họ vẫn còn ở ngoài đó chưa chịu đi.
8
Edit: Túy Mộng.
Sau khi Thượng Quan Phi Yến dọn vào tiểu lâu, phần lớn thời gian đều xoay quanh bên cạnh Hoa Mãn Lâu, kể cho y đủ loại chuyện thú vị, nàng tỏ ra rất hồn nhiên lương thiện, đa số mọi người đều sẽ thích tiểu cô nương này.
9
Edit: Túy Mộng.
“Không nói mấy chuyện nhàm chán này nữa, không phải ngươi nói ngươi đi cùng bằng hữu sao? Tại sao không thấy người đâu?”
Sau khi Lục Tiểu Phụng nghe công chúa Đan Phượng nói Hoa Mãn Lâu và bằng hữu của y đã làm khách ở chỗ này từ trước, hắn thật hiếu kỳ cái tên “bằng hữu” này của Hoa Mãn Lâu, phải biết rằng Hoa Mãn Lâu cũng không tính là người trên giang hồ, người y quen biết lại còn cùng y làm việc xấu, Lục Tiểu Phụng làm sao cũng không đoán ra được đó là ai.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy Mộng.
Sau đó Lục Tiểu Phụng vẫn muốn đến nơi Thượng Quan Tuyết Nhi đào đất để xác định thân phận thi thể mà Cơ Lang đã nói, nhưng hắn không có cơ hội, công chúa Đan Phượng e thẹn sợ sệt đến tìm Lục Tiểu Phụng, nàng mời hắn cùng đi về phòng mình “bàn chuyện”.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy Mộng.
“Hoa Mãn Lâu, ngươi sao vậy?”
Lục Tiểu Phụng dẫn theo Tôn lão gia đi ra từ trong kỹ viện, liếc mắt liền thấy Hoa Mãn Lâu có vẻ luống cuống, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy Mộng.
Lục Tiểu Phụng đi đến kiểm tra tình huống, vào lúc này trừ hắn ra cũng không có ai dám đến gần.
13
Edit: Túy Mộng.
“Bản quân vốn không có máu, tại sao lại lạnh?”
Giọng của Cơ Lang cứ như chuyện đương nhiên, có điều câu này lại rất đúng.
14
Edit: Túy Mộng.
Ba con tuấn mã đi chậm rãi trên sơn đạo. (sơn đạo: đường núi)
Sơn đạo hơi khúc khuỷu, những người cưỡi ngựa ở đây đều chạy trên đường, nhưng bọn họ lại đi rất chậm.
15
Edit: Túy Mộng.
Cuối cùng, sau khi Lục Tiểu Phụng cẩn thận kiểm tra thi thể một lần nữa liền mang ra ngoài chôn cất, hắn cũng không muốn ngủ cùng với thi thể, mà rõ ràng, đi ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi khác cũng không phải là lựa chọn của người thông minh.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy Mộng.
Sáng sớm, lúc tiếng chim hót truyền đến tiếng đầu tiên, Hoa Mãn Lâu mở mắt.
17
Edit: Túy Mộng.
Lời nói không hợp, liền vung nắm đấm, điều đó thường thấy nhất ở người trong võ lâm.
“Xem ra các ngươi cũng không muốn nán lại đây.
18
Edit: Túy Mộng.
Cơ Lang và Tây Môn Xuy Tuyết đều không phải là người nói nhiều, trong hai người họ có một người không muốn nói tiếp, tất nhiên sẽ tẻ nhạt.
19
Edit: Túy.
“Các ngươi thật không phải bạn tốt, lại tự mình đi về trước. ”
Lục Tiểu Phụng đẩy cửa khách phòng ra, ngồi xuống cầm lấy ấm trà rót thẳng vào trong miệng, uống “ừng ực”, “ừng ực” liên tục.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Túy Mộng.
Diêm Thiết San chết, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, càng khiến Lục Tiểu Phụng cảm thấy đau đầu.