1 Đèn đường cũ kỹ trong công viên hơi tản ra ánh sáng màu da cam, một người đàn ông đứng bên dưới kiên nhẫn lấy khỏi túi áo chiếc điện thoại di động để xem giờ, khóe miệng anh nhẹ uốn lên một độ cong ôn hòa.
2 Ôn Gia nhìn bộ dạng anh, chỉ thấy Hứa Minh Trạch đúng là rất giỏi trong việc đùa bỡn người khác, ngay cả người đàn ông có vẻ thành thật như vậy vẫn đối với gã yêu sống yêu chết.
3 Cái gọi là yêu đương, là hành động biểu hiện sự si mê lẫn nhau giữa nam và nữ. Tận sâu trong lòng mỗi người đều hình thành niềm ngưỡng mộ tha thiết nhất đối với người kia, cũng như khát vọng mãnh liệt được bầu bạn cả đời với người ấy, ổn định nhất, dốc cả tâm can mà yêu thương nhau.
4 Bàn tay nhỏ nhắn dụi dụi vào mắt, Bành Tiểu Quách không nói gì nằm trên giường nghiêng người qua, một cánh tay ngăn ngắn khác vươn tới vỗ nhẹ vào má Bành Vũ, “Chú ơi, chú sao vậy.
5 Sau lần đó, Hứa Minh Trạch đơn phương khởi xướng một cuộc chiến tranh lạnh không giải thích được giữa hai người. Mối quan hệ vốn đã chẳng thân mật được, như bao phủ một tầng sương giá mỏng manh, trông lạnh lẽo vô cùng, Hứa Minh Trạch đến gần tức thì áp suất chung quanh đông thành tảng băng.
6 Bất chợt, Ôn Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, cách lớp kính thủy tinh sát đất hắn trông thấy bên lề đường đối diện có một người đàn ông bước ra từ chiếc ô tô màu đen, tiếp theo là một cô gái diện bộ váy xanh nhạt cũng đi theo sau, cô thân mật kéo tay người đàn ông tiến vào tòa nhà lớn kia.
7 Đối diện nhà Bành Vũ có một người con gái sinh sống, nhưng cô ít khi xuất hiện, thỉnh thoảng lúc Bành Vũ đi dạy về tới nhà mới bắt gặp cô vừa ra khỏi cửa, lúc đầu quan hệ hai người chỉ giới hạn ở mức hàng xóm, không quen thân cũng không xa lạ.
8 “Cậu không định cho tôi lời giải thích sao?”
Hứa Minh Trạch luống cuống đẩy cô gái đang bám trên người mình ra, mặc vội quần áo đuổi theo Bành Vũ đã đi đến phòng khách, rồi nghe được câu nói đầu tiên của Bành Vũ sau mấy phút im lặng.
9 Vốn cứ ngỡ chẳng thể gặp nhau trên hai đường thẳng song song, bất chợt có ngày một trong hai đường hơi nghiêng xuống, tạo thành giao điểm với đường ngang bên dưới.
10 Bóng đêm mờ ảo, nụ cười lúc này của gã thật sự khiếp người.
Bành Vũ nhìn vào gương mặt với ngũ quan xuất sắc ấy, như anh đã nói, tình cảm là thứ không phân biệt được vơi hay đầy, quan trọng thời gian dài hay ngắn mà thôi, tình cảm có sâu sắc cũng không thể chống lại sự hao mòn mà thời gian gây ra.
11 Có một người đợi ở điểm hẹn suốt từ bảy giờ đến mười một giờ đêm tận khi quán đóng cửa, nhưng ai kia vẫn không xuất hiện.
Quá tuyệt tình rồi đấy, Hứa Minh Trạch cười khổ, bồi bàn báo cho gã rằng đã đến lúc đóng cửa, gã còn đang suy nghĩ thời gian trôi qua nhanh quá, người gã chờ đợi vẫn không thấy đâu.
12 Vài ngày sau đó, Hứa Minh Trạch ỷ mình là bệnh nhân nên ở lì nhà Bành Vũ không đi. Tất cả đối với gã sao mà dễ dàng tốt đẹp quá, suýt chút nữa đã quên mất chuyện xảy ra giữa gã và Bành Vũ.
13 Bành Tiểu Quách có vẻ không chịu, vẫn cứ lôi kéo Bành Vũ đòi bằng được đáp án. Bành Vũ thấy thế cũng thuận miệng đáp lại vài câu. Theo như tính tình Bành Tiểu Quách mà anh vốn hiểu rõ, thằng bé muốn biết những thứ kia dùng để làm gì, chẳng qua anh chỉ muốn nhìn bộ dáng cậu vò đầu bứt tai đòi đáp án.
14 Đêm nay Hứa Minh Trạch vẫn lộng lẫy mê hoặc, quần áo dù bình thường nhưng nếu người mặc là gã đều toát ra thần thái của quý công tử, thật không phù hợp với quang cảnh bát nháo của đại sảnh quán ăn.
15 Hơn nữa, coi như rảnh rỗi hắn cũng sẽ không quan tâm những chuyện ấy, có thời gian không bằng nghĩ cách kiếm tiền thì hơn.
Hai người nhất thời không nói chuyện, nhờ ánh sáng của ngọn đèn chân không, Ôn Gia mắt sắc liếc đến vài dấu vết đỏ ửng bên dưới hai nút áo sơ mi của Bành Vũ.
16 “Đưa tôi phí mang thai. ” Thì ra là muốn tiền, sự khinh thường từ đáy mắt Hứa Minh Trạch càng thêm rõ ràng, “Bao nhiêu?” Gã không ngại nhét cho cô gái này ít tiền hòng tống khứ đi.
17 Nếu như trước đây, giả sử Bành Vũ có năng lực nhìn thấy tương lai, anh chắc hẳn sẽ không nhẹ dạ đáp ứng thỉnh cầu của Hứa Minh Trạch.
Từ sau khi Bành Tiểu Quách đi du lịch theo trường tổ chức, trong nhà chỉ còn một mình anh, bình thường ăn uống cũng không tính toán nhiều.
18 Lúc Bành Tiểu Quách tỉnh lại đã là thời điểm cuối tuần, ngày đó khi Bành Vũ đang lau người cho cậu thì thoáng trông thấy ngón tay cậu nhúc nhích, phản ứng đầu tiên của anh là lao đến đầu giường nhấn chuông gọi bác sĩ.
19 Sau khi tình hình sức khỏe của Bành Tiểu Quách khá lên đôi chút, Bành Vũ đưa cậu về thành phố G, ở nhà dưỡng bệnh.
Mùi nước khử trùng trong bệnh viện quá nồng, trẻ con ngửi nhiều không tốt, hơn nữa lui tới giữa bệnh viện và khách sạn rất mệt, không nơi nào thuận tiện như ở nhà.
20 Vốn dĩ Bành Vũ tưởng rằng trải qua một hồi phong ba nho nhỏ, cuộc sống của anh sẽ lại yên tĩnh, nhưng có vẻ ông trời thích trêu ngươi, cứ lấy việc đùa cợt anh làm niềm vui.