1 “Tiểu thư, tiểu thư. ”
Vân Khuynh hơi nhíu mày, Hồng Châu nha đầu này, luôn luôn không đổi được tính tình tra tra hô hô, cách xa như vậy cũng có thể nghe được tiếng kêu của nàng.
2 Đích xác như Vân Khuynh đoán, Vân Thù là bảo bối của Vân gia, là nơi Vân gia thời gian tới trông cậy vào, sao có thể đơn giản gả cho một người không thân phận không địa vị.
3 Vân vương gia một nhà thấy Vân Khuynh thỏa hiệp lại càng hoảng sợ.
Đại phu nhân lấy lại tinh thần trước hết, tiếu ý tràn đầy nói:
“Đúng nha, sớm như vậy không phải là tốt rồi.
4 Kế hoạch của Vân Khuynh thất bại.
Tới ngày thứ ba, Tần gia đến đón người, bọn họ liền đem khăn voan che mặt Vân Khuynh, nhét vào kiệu hoa nâng đi.
Vân vương gia căn bản không có cơ hội thấy mặt Vân Khuynh.
5 Vân Khuynh yếu đuối trong lòng nam nhân giương mắt, không nghĩ qua là thấy trong con ngươi ngăm đen thâm thúy của nam nhân, tràn đầy dục vọng nóng cháy.
6 Y dụ hoặc hắn???
Chuyện khi nào???
Thế nào có thể???
Vân Khuynh đại não có chút thiếu dưỡng khí, trong lòng buồn bực không ngớt.
Nam nhân chết tiệt lại tùy tiện Tần Vô Song kia, hắn có nghe rõ hay không, nghe rõ y là nam nhân!!!
Là nam nhân hắn còn hôn???
Cổ nhân không phải đều là rất hàm súc sao, vì sao y lại gặp phải một người hào phóng như thế???
Vừa rồi Tần Vô Song không biết y không phải nương tử của hắn, không biết y là nam tử loạn hôn y còn chưa tính.
7 “Tốt, Tần Vô Song, ngươi đã nhận định ta, ta liền muốn nói rõ ràng cho ngươi. ”
Tần Vô Song nga một tiếng liền từ trên giường ngồi dậy, hình dạng rất cảm thấy hứng thú nhìn Vân Khuynh.
8 “Hảo ”
Thấy Vân Khuynh không có yêu cầu, Tần Vô Song trong nháy mắt từ trên giường trở mình lên.
Đứng nghiêm trước mặt Vân Khuynh, vẻ mặt cười xấu xa:
“Nếu nương tử không có điều kiện nữa, như vậy —-
Xuân tiêu nhất khắc thiên kim, ngày hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, chúng ta cũng không nên lãng phí thêm đêm xuân của chúng ta nữa.
9 Tần Vô Song hô hấp cứng lại.
Mỹ cảnh khó có thể tưởng tượng trước mắt kia, mê hoặc con mắt hắn.
Phải biết rằng, Tần Vô Song tại nhất khắc đẩy ra khăn voan của Vân Khuynh, khi hắn thấy Vân Khuynh không giống tân nương tử bình thường ngượng ngùng, trong nháy mắt dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Vô Song liền bị chấn động thật sâu.
10 “Ngươi. . . ” Tần Vô Song mở miệng muốn nói.
Vân Khuynh vươn ra ngón tay trắng nõn điểm trụ môi hắn:
“Hư —- Vô Song, ngươi buông tay, cơ thể của ta, cùng thường nhân, là không đồng dạng như vậy.
11 Vân Khuynh lúc này, y phục sớm bị trút sạch, ánh mắt Tần Vô Song sợ hãi than lưu luyến trên toàn thân da thịt xích lõa của y.
Làn da Vân Khuynh, vì quanh năm thiếu khuyết ánh sáng mà có vẻ dị thường trắng nõn, vả lại trong trắng nõn còn có thể thấy nhẵn nhụi trơn mềm, hơn nữa có thể bởi vì hơi động tình, da thịt trắng nõn của y còn lộ ra phấn sắc nhẹ, khả ái cực kỳ dụ nhân.
12 “Muốn làm liền làm, nào có nhiều chuyện như vậy???”
Tần Vô Song nỉ non lặp lại cười to.
“Nguyên lai Khuynh nhi của ta, đúng là sốt ruột như vậy. ”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song lộ vẻ tà tứ mỉm cười, trêu đùa tiểu nhân nhi tuyệt mỹ nằm úp sấp trong ngực hắn.
13 Đầu ngón tay bị Tần Vô Song hàm trụ trong miệng, Vân Khuynh chỉ cảm thấy cái lưỡi trơn truột mềm mại của Tần Vô Song không ngừng liếm ngón tay y, cảm giác tê tê dại dại thoáng cái truyền tới ngực.
14 “Tần Vô Song, ngươi cũng là của ta. ”
Vân Khuynh đồng dạng không chút khách khí hạ tuyên ngôn với Tần Vô Song.
Tần Vô Song trả lời y, là một nụ hôn dài.
15 Chờ lúc Vân Khuynh tỉnh lại, đã là giữa ngày mặt trời lên cao.
Thân thể y còn phi thường uể oải, ngay cả động đầu ngón tay một chút sẽ có tê tê liên miên, ở bên trong thân thể di động nhảy lên.
16 Tần Vô Song tuy rằng biểu hiện bất cần đời, nhưng kỳ thực là một người phi thường có nguyên tắc.
Hắn nếu đã hạ quyết tâm trong vòng 3 ngày không bính Vân Khuynh, thì tuyệt đối sẽ không bính, cho dù nhẫn khó chịu hơn nữa, hắn tình nguyện đi tắm nước lạnh, tình nguyện tĩnh toạ luyện công một đêm, cũng sẽ không hủy đi quyết tâm của mình.
17 Vân Khuynh chưa từng có vui nhanh như vậy.
Tần Vô Song ở vẫn đề cảm tình tuyệt không buộc y, y không bao giờ giống như kiếp trước vì tình mà khổ như vậy nữa.
18 Nói thật, Thượng Quan Nhược Vũ đến từ thần thâu thế gia, vô luận là bản lĩnh khinh công, hay là theo dõi, đều tương đương xuất sắc.
Đáng tiếc ngày hôm nay nàng đụng không phải người khác, mà là Tần Vô Song, là ca ca của Tần Vô Hạ có danh xưng ám hoàng giang hồ, Tần Vô Song.
19 “Tiểu tặc, trả ngọc cho ta. ”
Thượng Quan Nhược Vũ thanh âm thanh thúy êm tai, bất quá, hình như là lớn một chút, khiến người trên nguyên nửa con đường kinh hãi.
20 Bỏ lại Thượng Quan Nhược Vũ đứng tại chỗ, buồn bực không ngớt, Tần Vô Song mang theo Vân Khuynh, đi vào tửu lâu lúc trước y thèm nhỏ dãi không ngớt.
Lúc để điếm tiểu nhị dẫn lên trên lầu, Vân Khuynh còn đang suy nghĩ một vấn đề quái dị.