1 Trong hư không bị bao phủ bởi làn sương mờ mờ ảo ảo , vang vọng tiếng hát không rõ của một ai đó.
Diểu Đông dừng bước , hơi có chút nghi hoặc.
Đó là chuyện đã xảy ra cách đây bao nhiêu lâu ? Y vẫn nhớ rõ khi y còn bé cũng luôn muốn được nghe Tố hát mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
2 Đi tới Cừ Dương , đứng trên mặt đất bằng phẳng Diểu Đông vẫn cứ có một loại lỗi giác , tựa hồ thành trấn này đã trải qua biết bao thăng trầm , gió thổi qua không biết sẽ trôi dạt về đâu , tìm không được nơi trụ lại.
3 Diểu Đông nghĩ , Tô Thánh của Bội Thủy thật sự là một người kỳ quái.
“Đây là người đầu tiên…. . đem ngươi nhét qua một bên bất kể bằng hữu a. ”
Không có khách khứa tụ hội , hoa viên vô cùng yên ắng , thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
4 Mưa tí tách tí tách rơi , càng ngày càng nặng hạt.
Nhất Tuần đại sư bảo , tuy rằng nước mưa là do ông trời ban ân , thế nhưng mưa nhiều khí trời sẽ tự khắc ngăn chặn.
5 Diểu Đông vốn định ở Lê huyện lâu hơn vài hôm , thế nhưng tin tức Thuận đế quay về hoàng thành khiến y phải lập tức chuẩn bị hồi cung.
Diểu Đông đối với thuật dịch dung của chính mình rất tự tin , nhưng Thuận đế thật sự là một người lợi hại.
6 Trong cung , các đại thần đều theo Thuận đế tới Bắc Hương nên không khí trầm tĩnh hơn rất nhiều , không có những màn tranh đấu , lục đục với nhau.
Ánh dương quang ấm áp , thanh âm lão thái phó giảng bài chậm rì rì , Diểu Đông buồn ngủ.
7 Lúc Diểu Đông tỉnh dậy , thanh y nhân còn đang ngủ.
Y nắn nắn đôi chân cứng ngắc , đứng dậy đi ra khỏi cửa , sau đó duỗi duỗi thắt lưng.
Thời gian còn sớm , xa xa hơi phiếm lên điểm trắng sáng , sơn lâm im ắng tựa hồ toàn bộ thế giới đều đang đắm chìm trong mộng đẹp.
8 Diểu Đông mệt mỏi nằm úp sấp trên bàn , nhìn chằm chăm chén rượu quả trám thủy tinh màu lục sắc , đờ ra.
“Tâm tình không tốt ?” Thanh y nhân phất nhẹ phiến quạt , lười biếng cắt đứt bầu không khí nặng nề.
9 Lần thứ hai tới Phong Sơn , Diểu Đông thấy thanh y nhân ngồi trên mái nhà , uống rượu ngắm trăng.
“Đại thúc. ” Diểu Đông nhảy lên mái nhà , hểnh hểnh mũi , nói “Ồ, là Mặc Hương.
10 Chúng quan viên đều trở lại hoàng thành , lâm triều như cũ bắt đầu cử hành , ngày cứ như vậy hoặc bận rộn hoặc nhàn nhã trôi qua.
Trên triều trang trọng , quyền thần , đại thần , Phủ Tử Dục tranh cãi không ngớt , Thuận đế không yên lòng nghe bọn họ tự phun ra châu ngọc , trong mắt hiện lên vẻ nhàm chán.
11 Tuy rằng đã lập đông , nhưng khí tức trời thu vẫn chưa bị đẩy lui , ngày thường cũng phi thường sáng sủa.
Diểu Đông nhìn ánh dương quang tràn đến , tạo thành những đường viền tinh xảo trên bàn học , sàn nhà tới song cửa gỗ.
12 Diểu Đông nhìn thấy thanh y nhân ở trên mái nhà thì ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua y đuổi thanh y nhân đi , cũng không nói buổi tối gặp , không biết lúc y suy nghĩ , đại thúc có giận hay không nữa.
13 Mơ màng qua khỏi buổi lâm triều , Diểu Đông toan bước ra khỏi đại điện thì Phúc công công bên người Thuận đế bỗng nhiên chạy đến gọi y.
“Thái tử điện hạ , hoàng thượng triệu kiến ngài.
14 Thời gian trôi qua cực nhanh , nháy mắt đã một tuần.
Mấy ngày nay việc uống thuốc , ngâm ôn tuyền vẫn kiên trì thực hiện , có lúc Thuận đế cùng với Diểu Đông , có lúc là Phúc công công ở bên cạnh cho đến khi kết thúc.
15 Thời điểm tuyết ngừng rơi cũng là lúc hoa mai khoe sắc nở rộ , Thu Ngữ nói muốn đi ngắm mai , Diểu Đông nghĩ nghĩ , đi theo dạo quanh một chút.
Thu Ngữ mang theo bụng bầu cùng tiểu nha hoàn lững thững bước đi ,Diểu Đông theo sau các nàng , cúi đầu lưu lại dấu chân trên mặt đất.
16 Diểu Đông đi vào hoa điện của Phủ Tử Dục thì nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm đồ sứ nện trên mặt đất.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra , một lão nhân hoang mang rối loạn từ bên trong chạy ra , Diểu Đông nhìn thấy lão chạy trối chết , nghi hoặc nhìn tên công công dẫn đường.
17 Nơi hoàng lăng có một ngôi mộ so với những ngôi mộ khác mà nói thì đơn giản hơn rất nhiều , cũng đặc biệt hơn rất nhiều.
Vào mùa đông, nơi đó chỉ là một bia đá vô cùng đơn giản có khắc sinh thần bát tự, trong băng tuyết bao trùm có vẻ càng thê lương.
18 Đầu tháng mười hai ngày thứ năm, vị trí thái tử trên triều vẫn trống rỗng như trước.
Có lẽ tình huống như vậy mọi người đã nhìn quen rồi, cũng có lẽ do thiếu niên im lặng kia thật sự không được để mắt tới, hoặc là do sinh thần của Phủ Tử Dục đã đoạt hết mọi sự chú ý của mọi người.
19 Lúc Thuận đế trở về, liền thấy Diểu Đông đang cúi đầu nghịch đai lưng của mình. Tóc của y thả xuống không bó buộc, linh loạn từ đầu vai chảy xuống dưới, che khuất một nửa khuôn mặt.
20 Thoáng cái đã đến ngày Trừ Tịch, cả hoàng cung ngập tràn trong màu đỏ của đèn ***g, nhìn qua nơi nơi đều là không khí vui mừng.
Mở tiệc mừng giao thừa chính là lẽ thường khi giao thừa tới , thông thường đều là ở ngự hoa viên làm một sân khấu kịch thật lớn, ngoài cung sẽ tỉ mỉ lựa chọn kép hát để biểu diễn mấy tiết mục ăn mừng, mọi người ngoài cung cũng ngừng buôn bán để dành thời gian này nghỉ ngơi uống rượu trò chuyện.