1 “Quang!” Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh trong giấc mộng, cảnh tượng trong mơ đột nhiên quay về trong đầu, da thịt của hắn rõ ràng như vậy, giơ đôi tay trống rỗng lên… chẳng lẽ hắn vẫn cứ không trở lại sao? Người biến mất giống như làn khói, sau đó luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi mỗi khi đêm về, đêm nào cũng thế khi bừng tỉnh dậy nước mắt cùng mồ hôi đã tràn đầy khuôn mặt.
2 Editor: Hoàng Lão Tà
Anh Mẫn ở lại được vài ngày, tôi vẫn cảm thấy không thích ứng được, tuy rằng bản thân không còn gặp phải ác mộng nữa, nhưng mỗi khi tỉnh dậy còn mơ hồ, tôi không thể tỉnh táo để nhớ ra em không phải Quang Mẫn mà là Anh Mẫn.
3 Editor: Hoàng Lão Tà
Thứ sáu, tôi say rượu. đồng nghiệp đưa tôi tới cửa sau đó nhanh chóng rời đi.
Tôi bám vào cánh cửa, men say trong người làm tôi phải nhắm hai mắt của mình lại, nhấn chuông cửa, tôi không ngừng kêu gào: “Quang à, Quang à! Mở cửa cho em! Quang” Trong cơn say tôi gọi tên người đàn ông mà tôi ngày nhớ đêm mong đó, sau khi gào thét tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, hai dòng nước mắt chảy xuống tự lúc nào, “Quang à, anh trở về đi, trở về nhà cho em! Quang à! Triệu Quang Mẫn!” Tôi nâng nắm đấm, hung hãn đấm ở trên cửa, “Tại sao, anh bỏ lại em! Vì sao vậy?”
Cửa mở, cái đầu nho nhỏ của Anh Mẫn nhô ra, hắn tròn mắt nhìn tôi đang say khướt ngoài cửa.
4 Editor: Hoàng Lão Tà
“Mân Vũ, cà phê trong nhà hết rồi”. Anh Mẫn mặc áo ngủ mày trắng rộng thùng thình đứng trước cửa phòng. Bên trong áo ngủ thấp thoáng lộ ra làn da trắng nõn như bạch ngọc cùng hai nụ hoa hồng hồng trước ngực, mê người nhất là, trên cổ của em còn chứa rất nhiều dấu hôn,
“Ừ…” Tôi nuốt ngược nước miếng vào trong, ngực có chút khô nóng, nhìn về phía khác, “À, được rồi… ngày mai anh sẽ đi mua…”
“Được!” Anh Mẫn xoay người ra ngoài, tôi nhìn lướt qua áo ngủ của em, sau đó nhìn xuống dưới một chút.
5 Editor: Hoàng Lão Tà
Đứng ở bên hồ, Anh Mẫn chống tay lên lan can, gió thổi làm cho mái tóc bay bay, em nhìn về phía bên hồ nơi đèn điện đã tắt, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Tôi nhìn em, đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm xúc yêu thương khó tả.
6 Nhân lúc Công ty đang ít việc, tôi lén lút đi về phía hầm ngầm, chuẩn bị lái xe về nhà, vuốt mở khóa màn hình điện thoại tôi mới phát hiện ra, hôm nay là lễ giáng sinh, ừ thật tốt, thất đẹp, ngày lễ mà.
7 Đã làm xong một cái quảng cáo, công ty cà phê không ngừng thúc giục, càng ngày càng gấp, bệnh của Anh Mẫn lại ngày càng nặng thêm, ăn vào lại nôn ra.
Nhíu đôi mi mệt nhọc vì làm việc cả ngày, công việc bận rộn, Anh Mẫn yếu ớt làm tôi thở không nổi, có cảm giác bất lực, không yên tâm.
8 Ngày hôm sau, tôi dọn quần áo đến bệnh viện, mặc kệ công ty có bao nhiêu công việc,
Anh Mẫn cầm một cái chai có chứa đom đóm ở trong rương ra, giơ lên trước mát, nhìn thứ ánh sáng ấy thật cẩn thận: “Mẫn Vũ, có hai con đom đóm này….
9 Nhìn hình ảnh Anh Mẫn yên lặng ngủ say, làm cho lòng của tôi đau như bị ai xé, nhìn đồng hồ trên tay lúc này đã là 10:00 sáng.
Nhẹ nhàng xoa đôi má của em, vuốt ve trán, mí mắt, mũi, đôi môi mỏng manh, cuối cùng dừng lại ở chiếc eo thon nhỏ, tuy rằng đã rất quen thuộc với của em nhưng một lần cuối này tôi vẫn muốn khảm sâu hình bóng em vào trong tâm trí mình, muốn hình bóng em luôn đong đầy trái tim tôi.
10 Hôm nay là sinh nhật Anh Mẫn, Anh Mẫn sinh nhật vui vẻ nhé…
Tôi ôm hũ tro cốt của em, ngồi trong công viên quen thuộc, mấy tháng nay cũng chưa tới đây, nơi này chỉ có hoa cỏ, không tìm ra được hương vị quen thuộc trong trí nhớ của tôi.
11 Biên dịch: Hoàng Lão Tà
Part I – Anh Mẫn kể lại.
Tôi vươn vai một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên ngoài vườn hoa em trai Quang Mẫn của mình đang kéo một người con trai, dáng người bình thường, đầu tóc đen thùi.