1 Biên tập: Mr. Downer
Cuối thu gần đông, bên trong thành Vẫn Nhật tràn ngập bầu không khí bất an.
Đám người của Doãn Tĩnh đang trên đường đến quý phủ của Diệp nhị gia vào lúc chập tối.
2 Biên tập: Mr. Downer
Trong đêm khuya vắng, mấy canh giờ náo nhiệt nhất tại Tần lâu Sở quán đã trôi qua, kẻ lưu lại phần lớn là các tay ăn chơi tìm vui thâu đêm.
3 Biên tập: Mr. Downer
“Đệ tử Diệp gia tu đạo gì?”
“Thiên địa chính đạo. ”
Diệp Duy Viễn nghe thấy bản thân lúc nhỏ giòn giã đáp.
“Cái gì là thiên địa chính đạo?”
“Trảm yêu trừ ma, trừng ác truyền thiện, đấy chính là thiên địa chính đạo.
4 Biên tập: Mr. Downer
Lễ tang của Diệp Cao Sầm được tổ chức vào nửa tháng sau.
Ngày xuất phát đó, trời quang lãng đãng, vạn dặm không mây, là ngày thích hợp để ra khơi.
5 Biên tập: Mr. Downer
Diệp Duy Viễn cũng không biết chính mình đã đi xuống bậc thang đá này được bao lâu.
Lửa xanh âm u trên đầu lẳng lặng rực cháy, chiếu sáng khu vực nhỏ bé dưới chân y.
6 Biên tập: Mr. Downer
“Doãn tiên sinh. ”
Doãn Tĩnh đang muốn bưng một bát canh thuốc vào bên trong phòng, bỗng nghe thấy phía sau có người gọi mình.
7 Biên tập: Mr. Downer
Ma Vực, cũng chính là trong thành Văn Cống, không phân chia ngày đêm rõ ràng. Phải đợi rất lâu, mới có thể dựa vào biến hoá của một chút ánh sáng yếu ớt trên trời để xác định xem lúc nào là ban ngày, khi nào là ban đêm.
8 Biên tập: Mr. Downer
Đêm khuya không khói lửa, từng hạt tuyết rơi dồn dập.
Trong đêm tuyết, sắc trời sáng như ban ngày, trên những phiến đá xám xanh tích một lớp tuyết mỏng, đi lên để lại các dấu chân nhợt nhạt.
9 Biên tập: Mr. Downer
Bọn họ đứng trong một mảng tối tăm dưới mái hiên, Doãn Tĩnh cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ lo xuất hiện tình huống khác thường.
Hoàn toàn không thể quay lại —— Nơi bọn họ đứng lúc trước đã biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại bóng tối kéo dài không dứt.
10 Biên tập: Mr. Downer
“Thôi, cũng chẳng có gì đáng nói. ”
Không đợi Diệp Phong Thành phản ứng, gã tóc bạc kia đã lắc đầu, tựa như sớm nhận ra chính mình thật ngớ ngẩn vô vị.
11 Biên tập: Mr. Downer
Trong thành Văn Cống yên tĩnh như tờ vẫn là một mảnh hắc ám mênh mông.
Không có mặt trời, tự nhiên cũng không có mặt trời mọc hay mặt trời lặn, mỗi ngày đều không thể phân biệt với ngày hôm trước.
12 Biên tập: Mr. Downer
Mặt trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt biển tối đen, hiện ra ánh bạc trong trẻo, đồng thời chiếu sáng chiếc thuyền đồ sộ như toà nhà kia.
13 Biên tập: Mr. Downer
Đi sâu đến cuối hành lang uốn khúc phía nam, mở hai cánh cửa gỗ được sơn dầu, sẽ lộ ra một khung cảnh rộng rãi khác ở bên trong.
14 Biên tập: Mr. Downer
Khi hồng y nhân dẫn đầu đi vào trong cung điện, đầu gỗ kia vẫn ngồi bên cạnh bàn cờ như cũ, dưới nó chẳng biết đâu là đầu quân cờ.
15 Biên tập: Mr. Downer
Bầu trời bao giờ cũng mờ mịt trước khi bình minh.
Ngày hôm nay chắc hẳn trời sẽ nhiều mây, nhưng vào lúc này vẫn chỉ có chút sắc trời âm u mỏng manh, không thấy rõ ràng.
16 Biên tập: Mr. Downer
Lớp tuyết trắng xoá trên đỉnh Nạp Cáp Cách Nhĩ quanh năm không bao giờ tan.
Người ta đồn rằng chỉ cần vượt qua nó thành công, rồi băng qua rừng thông kín kẽ không một khe hở cùng tuyết nguyên mênh mông, là có thể tìm đến lối vào Ma Vực trong truyền thuyết.
17 Biên tập: Mr. Downer
Cây đuốc trên vách tường sắp cháy hết, cuối hành lang là hắc ám, dường như không khác gì ban ngày tối tăm ở bên ngoài.
Phía trước chợt loé qua vạt váy đỏ khiến Diệp Duy Viễn dừng bước chân.
18 Biên tập: Mr. Downer
Trong tuyết nguyên, từng gian lều được bài bố theo trật tự, bên ngoài có người đặc biệt phụ trách tuần tra.
Trong một gian lều ở trung tâm, Diệp Phong Thành vừa gặp ác mộng đột nhiên mở mắt, phát hiện sau lưng mình thấm đầy mồ hôi lạnh.
19 Biên tập: Mr. Downer
Rốt cuộc, Diệp Duy Viễn vẫn không thể nào ra tay.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay của y, khiến cho khí lực của Diệp Duy Viễn bị hút đi ngay tức khắc, không cầm được vũ khí trong tay.
20 Biên tập: Mr. Downer
Diệp Phong Thành đã đi trước, đám người Doãn Tĩnh đành phải tạm thời đi tiếp cùng Giang Trì Tố.
Lời nói của Vân Nguy Dịch vẫn giống độc rắn chiếm cứ trong lòng Doãn Tĩnh, khiến trong tâm hắn như bị mũi châm xuyên qua, đau đớn âm ỉ dày đặc.